Tới nhà sách, Minh Huy Trình thả cho tôi tự do đi lựa sách. Còn anh ta đi vòng vòng ngắm nghía từng thứ mà anh ta cho là ‘kì lạ’.
Vừa vào sẽ có một khu chỉ bán những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, như là kẹp tóc màu hồng, hình dán các thứ. Anh ta dừng lại nhìn thứ gì đó, chính vì thế mà tôi cũng tò mò theo. Bất chợt anh ta ngước lên tìm tôi, khi ánh mắt chạm nhau tôi là người né tránh.
Mặc dù mục đích ban đầu thì không có, nhưng một khi đã bước vào thì thứ gì tôi cũng cần, tôi cũng thích.
Sau một hồi chọn lựa tôi đã quyết định mua vài thứ như màu vẽ, bút, cọ, đủ thứ mà tôi cho là đang thiếu. Nhìn thì ít cơ mà lúc tính tiền thì không hề nhỏ. Biết là vậy nhưng khó mà không mua cho được.
Lúc đang đợi nhân viên tính tiền tôi cũng lôi ví tiền ra để tính tiền. Minh Huy Trình cũng gom được không ít thứ ‘cần mua’ tới quầy. Anh ta còn nói vào nhân viên hãy tính luôn đống đồ này vào phần của tôi, và..: “Vợ cầm tiền không tiện đứng ra thanh toán”
Sau câu nói ấy là bao ánh mắt ngưỡng mộ đều đổ dồn lên tôi. Tiếng xì xào kia thấp thoáng lọt vào tai tôi, như là anh này đẹp vậy chị kia cũng phải có phúc lắm, anh này đúng là chung thủy này kia. Nghe mà muốn tống vào tai họ ‘Đi mà lấy anh ta, còn tôi đếch thèm!?’
..
Người ngỏ ý muốn cầm túi đồ là anh ta, người chở tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-yeu-thuong-/3732032/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.