Đã năm mươi ngày kể từ lần đó. Cái lần tôi gặp anh em song sinh của đàn anh ở hôm đám ma..
Mẹ tôi sáng sớm đã qua nhà phụ cho nhà anh. Còn tôi thì vẫn phải ở nhà ôn bài vở. Tâm trí như treo ngược cành cây. Tôi cứ nghĩ tới người anh giống như một với đàn anh kia. Phải chăng vì sức hút, hoặc lời nói khi đó khiến tôi chả thể nào quên được?
Trầm ngâm thoáng nhớ tới đoạn hội thoại ngày hôm đó. Như thể tôi đã quá quen với cách ăn mặc giản dị của đàn anh. Thế nên khi thấy anh trai đàn anh theo phong cách khác, tôi cứ đinh đinh là đàn anh.. Mặc dù sự thực đau thương muốn gạt bỏ cũng là chuyện không thể.
Tầm trưa tôi có đi ngang nhà anh, thấy mọi người có mặt đông đủ cả. Đến cả ba ruột anh Vinh cũng có mặt thì coi như là đầy đủ. Khi đó cứ nghĩ vậy, nhưng đến lúc tôi nghe thấy mấy bà cô đang bàn tán chuyện gì đó thì mới chợt nhớ ra vẫn còn thiếu một người.
Bà cô này khơi: “Đợt bà có thấy con trai chị Ly không? Cái thằng con trai giống như thằng Vinh ấy”
Bà cô nọ đáp: “Ừ ừ, có thấy có thấy. Nhưng sao nay tui đâu có thấy thằng bé đó tới thắp hương cho em nó đâu?”
Lại một người khác đàm tếu thêm bớt: “Chuyện nhà người ta lo làm gì. Cơ mà nghe đâu là do người-” Dù miệng nói giúp người ta, nhưng lòng hiếu kì là vẫn đó. Nói đoạn mấy bà cô thấy tôi lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-yeu-thuong-/3732022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.