12
Hôm đó tôi nhốt mình ở trong phòng làm việc, tôi chìm trong bóng đêm, đầu đau như búa bổ. Lời nói của Tần Thư cứ văng vẳng bên tai, tôi luôn có cảm giác mình đã quên đi một điều gì rất quan trọng.
Nhưng quên mất cái gì thì tôi lại nghĩ không ra.
Sau khi hạng mục kết thúc, Lạc Hoan liền kéo Trình Tử Mộ vào danh sách đen.
Tần Thư dọn về chỗ ở trước đây, trước khi đi thì cô ấy muốn đem nhẫn trả lại cho tôi. Chiếc nhẫn rõ ràng rất nhỏ nhưng tôi có cảm giác như nặng cả ngàn cân. Tay tôi run run không muốn cầm lấy nhẫn, trong đầu lại nghĩ đến một ý nghĩ xấu xa.
“Ném đi.”
“Được.”
Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu rồi dứt khoát ném chiếc nhẫn vào hồ nước ven đường.
Đó là một chiếc nhẫn độc nhất vô nhị, vậy mà chính tay Tần Thư đã ném nó đi.
Cuối cùng tôi cũng đã thành công chia rẽ cô ấy và Trình Tử Mộ.
Nhưng sau đó thì thế nào?
Tôi không dám tiếp tục đi tìm Tần Thư, cũng không dám trở về căn nhà của Trình Tử Mộ. Tôi một mình ở trong khách sạn, tâm trí ngày càng trở nên mơ màng.
Tôi rốt cuộc cũng không hiểu được, tại sao đã có cơ hội bắt đầu lần nữa cùng cô ấy, vậy mà tôi vẫn phải khổ sở như thế này.
Cho đến hoàng hôn ngày hôm đó, có tiếng cãi nhau phát ra từ phòng bên cạnh, tôi mơ hồ nghe được mấy chữ “tiểu tam”, “ngoại tình.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-tra-nam/2664824/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.