Edit: Hanayang
Ngày ngày tựa hồ là thanh tĩnh mà lại yên bình.
Mỗi ngày đi làm sẽ cùng Hạ Dịch Dương nói chuyện điện thoại vài lần, bình thường là anh gọi tới, có đôi khi vào thời gian cô tan tầm, anh cũng sẽ đột nhiên chờ ở trước cửa radio, để Vu Binh trở về nghỉ ngơi, anh tiếp nhận công tác của Vu Binh. Anh không trực tiếp đưa cô trở về, đầu tiên là đi ăn bữa khuya, sau đó chạy xe đến một cái công viên nào đó, hạ cửa kính xuống, hai người cùng hóng gió đêm, ngắm sao trời. Ngôi sao đêm thu không cao xa mà lại trong vắt, lẳng lặng chăm chú nhìn, con tim cũng trở nên mềm yếu.
Kỳ thật, vì chương trình số đặc biệt mừng quốc khánh, anh đã muốn bận việc lu bù, thời gian đi cùng với cô đã hoàn toàn siết chặt. Cô nói anh không cần đến đây, anh nói, qua bốn mươi tám giờ không thấy em, trong lòng anh liền hốt hoảng, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, làm việc cũng chuyên chú hơn.
Cô bĩu môi, với em không có cảm giác an toàn như vậy sao?
Anh lấy tay búng cô, em đã có rất nhiều tiền án, lúc này còn dám dõng dạc.
Cô chột dạ cúi đầu.
Lên giường, phải lăn qua lộn lại một hồi lâu mới có thể đi vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, cô sẽ suy nghĩ một chút, tình hình hiện tại giữa cô và anh xem như là đang yêu sao?
Đáp án là khẳng định, anh với cô cũng không phải người thích chơi trò mập mờ.
Thật sự là không biết nói gì, lúc trước thiếu chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-mot-loai-yeu-khong-dau/1248050/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.