Bóng đêm thâm trầm, cô ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn lên bầu trời, mạnh mẽ đè nén lại những giọt nước mắt sắp tràn mi.
Sao phải khóc chứ, cô không có nói sai, năm đó thừa nhận sự tuyệt tình của anh, cô xuất ngoại, đi đến rất nhiều thành phố, qua rất nhiều con đường, bây giờ còn có một phần công tác khá tốt, gặp được một người đàn ông vô cùng yêu thương cô, cô thật sự sống rất tốt. Mà anh cũng không tệ, tổng giám đốc Hoa Thành, công thành danh toại, tuy rằng cô đối với xe không có nghiên cứu, nhưng cũng biết anh lái chiếc xe kia ít nhất là bảy con số.
Nếu năm đó anh không đẩy cô ra, bọn họ sẽ không có hoàn cảnh như hôm nay, cô chỉ trói buộc anh, còn anh sẽ làm cô thống khổ, cho nên nói chia tay là chuyện vô cùng thông minh!
Năm thứ hai cô ở nước ngoài đã từ chối tiền sinh hoạt ba mẹ gửi cho, không phải cô muốn thể hiện, mà là thời gian rảnh rỗi không biết phải trải qua như thế nào. Khi có một mình, cô sẽ hồi tưởng lại tới nỗi khó thở. Cô đi làm thêm, đến nhà hàng chạy bàn, đến quán bar tiếp thị rượu chia hoa hồng. Năm tốt nghiệp, cô vào ngân hàng thực tập, thường xuyên tăng ca đến rạng sáng. Sau đó lại đến Edinburgh làm hướng dẫn viên du lịch, có vài đoàn viên quý cô thưởng cho ít tiền, cô tiếp nhận, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn. Trở về nhà trọ, cô đem tiền mặt bày ở trên bàn, sắp xếp lại theo từng mệnh giá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-mot-loai-yeu-khong-dau-2/3273723/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.