Vì trời mưa, chú lái xe chu đáo chạy xe đến tận cửa lớn Đài phátthanh. Không đợi xe dừng hẳn, tổ trưởng tổ tiết mục từ phòng bảo vệ laotới, kéo Diệp Phong chạy.
“Cả đêm nay tôi y như ngồi trên chảo nóng, cô mà trễ thêm vài phútnữa, trái tim yếu đuối của tôi sẽ chịu không nổi.” Hai chân mày tổtrưởng đã nhăn thành một đường thẳng.
Tóc Diệp Phong vẫn còn ẩm, quần thì ướt sũng, ngay cả đôi giày đ
ế bằng phía dưới cũng ngấm nước, khó chịu không tả được, “Tổ trưởng,anh để tôi đi tìm cái khăn mặt lau một chút trước đã, có được không? Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ phát sóng mà!”
Tổ trưởng dừng bước, xoay người lại, lúc này mới phát hiện Diệp Phong đang một thân chật vật.
“Đi đi, cô cũng không phải lần đầu tiên chủ trì, cuộc họp thường kỳsẽ không cần mở. Cô mau đi chỉnh trang một chút, cẩn thẩn đừng để bịnhiễm lạnh.”
“Chị Diệp!” Tiểu Vệ nghe được tiếng Diệp Phong, cười hì hì từ trongvăn phòng chạy ra, hai tay giấu ở sau lưng, vừa đến trước mặt DiệpPhong, đột nhiên hai tay giơ ra, “Vừa nãy cửa hàng bán hoa mới cho ngươi đưa tới nè!”
Tiểu Vệ đem một bó hoa hướng dương nhét vào trong tay Diệp Phong.
Một đóa hoa hướng dương, từng bông hoa đang ngẩng đầu nở rộ, đẹpkhông tả được. Diệp Phong chớp mắt mấy cái, lấy ra tấm thiệp bên trong,“Vất vả!” Số lượng từ rất ít, nét chữ cứng cáp rất đẹp, rất có khí chấtđàn ông.
Trong số vài người khác phái ít ỏi mà cô quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-mot-loai-yeu-khong-dau-2/3273697/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.