Sự chờ đợi gặp lại đã từ lâu cứ như một giấc ngủ chậm chạp mãi không tới được.
Bước vào nhà, Diệp Phong chỉ cởi giày, áo khoác, rồi cứ như vậy lên giường. Cô lấy chăn bông trùm kín cả người, quấ
n chặt mà vẫn cảm thấy lạnh, từ trong ra ngoài đều lạnh, giống như bị cảm mạo nặng, răng không ngừng đánh lập cập lập cập. Cả người cảm giác như bị xe cán qua, rụng rời rệu rã, nắn bóp lại cũng không thành khối, mà đầu óc lại thanh tỉnh một cách thần kỳ.
Trong đầu cô cứ thấp thoáng khuôn mặt Biên Thành, lặp đi lặp lại, biểu tình lạnh lùng vô cảm, hờ hững xem cô như không khí đó, làm cô muốn khóc thét lên, nhưng mắt chỉ cay cay.
Thì ra có một người có thể cho bạn thống khoái mà khóc, cũng là hạnh phúc.
Vừa nhắm mắt lại, cảm thấy cổ họng hơi đau, cô chống người ngồi dậy bước xuống giường, không bật đèn, sờ soạng đi ra ngoài rót ly nước. Lúc ra khỏi nhà, cô không chú ý đem ghế ngồi ăn cơm đặt trở về đúng chổ, giờ còn ở giữa phòng khách, liền va vào, cả người trước tiên va vào ghế, sau đó ngã xuống sàn nhà, đầu gối ê ẩm, gượng ngồi dậy, bật đèn lên liền thấy trên sàn có hai giọt máu, cô vội sờ cái mũi, một tay ấm nóng.
Hết cách, nhớ tới đợt học quân sự năm nhất ấy, cũng là té ngã như thế này, Ngả Lỵ kể lại, Biên Thành đứng ở rất xa lập tức vọt tới, ôm lấy cô chạy đến phòng y tế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-mot-loai-yeu-khong-dau-2/3273693/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.