Rèm kiệu tối màu được vén lên, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn nà duỗi ra đặt lên bàn tay Mộc Cận đang khom người đứng bên cửa kiệu, sau đó lại là đôi chân trong đôi giày gắn đá quý thêu chỉ vàng bước ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy bộ váy áo như làn sóng nước.
Lương thị nhìn cô gái đang bước ra từ trong kiệu, ý cười trên mặt tuy không hề giảm, nhưng độ cong của khóe miệng lại cứng đi nhiều. So Khúc Khinh Cư đang ở trước mắt với hôm đó về lại mặt, quả thật thay đổi quá lớn.
Khúc Ước Tố đi theo sau lưng bà ta thấy cử chỉ mẹ đẻ mình không thoải mái, bèn tươi cười đi tới chỗ Khúc Khinh Cư, đầu tiên là nhún mình hành lễ, rồi mới mở miệng thân thiết nói:
“Cuối cùng tỉ tỉ cũng tới rồi, thái thái và muội cứ ngóng mãi.”
Khúc Khinh Cư nghe thấy những lời này, vừa đi về phía Lương thị, vừa nói:
“Vốn dĩ đã chuẩn bị ra khỏi nhà từ lâu rồi, chỉ là vương gia nhất định muốn đi cùng ta, nên thành ra lại chậm trễ mất một lúc.”
Lời nói đến đây, người đã tới trước mặt Lương thị, nàng hơi nhún người, “Để thái thái phải đợi lâu, đều là lỗi của con cả.”
Bất kể là Lương thị có không thích Khúc Khinh Cư đến đâu, nhưng đang ở trước mặt bao nhiêu người, bà ta cũng không dám nhận một cái nhún mình này, bèn lập tức đỡ lấy tay Khúc Khinh Cư, sau khi trả lễ xong nói:
“Vương phi trong phủ công việc bận rộn, sớm như vậy đã tới đây thế này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-hien-the/124714/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.