Chương trước
Chương sau
SÁU NĂM TRƯỚC
Thật ra thì đây là một chuyện khôi hài.
Sáu năm trước, hầu như cả ngày hôm đó, Cameron Mackenzie đứng tại ngưỡng cửa của tư phòng, ngắm nhìn người thiếu nữ xinh đẹp đang lục lọi ngăn kéo của cái bàn nhỏ cạnh giường chàng.
Nàng mặc đồ xanh, một màu xanh thẳm lung linh choàng trên đôi vai nàng, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Những nụ hồng xinh xắn rủ trên mái tóc nàng và vấn vít trên tấm khăn choàng của nàng. Nàng tháo giày mà vẫn để nguyên đôi tất lụa trắng tinh ôm khít lấy bàn chân thanh tú.
Nàng không nghe thấy tiếng chàng. Cameron tựa mình trên khung cửa thưởng lãm khung cảnh có nàng và nàng vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của chàng.
Say rượu và buồn chán, Cameron rời khỏi bữa tiệc dưới lầu của Hart chẳng mất lấy một phút. Giờ đây, không gian ấm áp chảy tràn qua sự chán chường của chàng. Chàng chẳng thể nhớ ra người thiếu nữ là ai - chàng biết là chàng đã được giới thiệu với nàng, nhưng những vị khách của Hart thì thật không thể đếm xuể, hỗn độn những kẻ ngu ngốc của toàn nhân loại.
Nàng khác biệt, nàng trở nên thật hơn đối với chàng lần thứ hai.
Cameron nhẹ nhàng băng ngang căn phòng, gỡ bỏ sự tĩnh lặng trong cái cách chàng tồn tại với thế giới. Cảm xúc thật giống như khi được làm việc với những con ngựa hoặc khi chàng được ở bên Daniel. Chàng bước đến ngay sau nàng thiếu nữ áo xanh và ôm xiết lấy vòng eo xinh xắn của nàng.
Nó giống như là một con mèo bị bắt trong tay chàng - một tiếng kêu hốt hoảng, tiếng tim đập rộn rã, hơi thở trở nên nhanh hơn. Nàng nhìn lại phía sau và thấy chàng và giam giữ trái tim chàng với đôi mắt xám hoang dã.
“Thưa ngài. Tôi... um... tôi chỉ...”
“Tìm kiếm gì đó,” chàng nói hộ. Những bông hồng trên mái tóc nàng là thật, ngan ngát hương thơm cùng với hơi ấm của chính nàng. Một sợi dây bạc đơn giản với mặt trái tim điểm trang trên cổ nàng.
“Bút chì và giấy,” nàng nói nốt.
Nàng là kẻ nói dối dở tệ. Nhưng nàng thật mềm mại và thơm ngát, và Cameron đã say đến mức chẳng quan tâm tới việc nàng nói dối. “Vậy là nàng định viết cho ta một lá thư?”
“Vâng. Tất nhiên rồi.”
“Nói ta nghe xem nàng định viết gì nào.”
“Tôi không chắc.”
Nàng đang lúng túng một cách đáng yêu khiến cho lời nói dối của nàng trở nên hoàn hảo. Cameron xiết chặt hơn vòng tay quay eo nàng và kéo lưng nàng áp sát vào chàng. Cái hông nhỏ nhắn của nàng ép vào chàng, và chàng muốn cảm nhận nó.
Khi nàng quay lại nhìn chàng lần nữa, một cái gì đó đánh thẳng vào bên trong chàng. Hương thơm của nàng hòa quyện với hoa hồng, cảm nhận nàng trọn vẹn trong vòng tay chàng, mái tóc mây của nàng đùa giỡn dưới cằm chàng đã đánh thức những xúc cảm mà chàng tưởng là đã chết từ lâu.
Chàng cần người thiếu nữ này, ham muốn nàng. Chàng có thể đắm đuối trong nàng, làm cho nàng thỏa mãn, tận hưởng sự lãng quên cùng với nàng trong chốc lát.
Cameron chạm vào vai nàng với một nụ hôn, nếm náp làn da nàng. Mằn mặn, ngọt ngào, một chút hương vị riêng của nàng. Không đủ - chàng muốn hơn thế nữa.
Cameron không thường hôn môi phụ nữ. Hôn hít dẫn tới sự mong chờ, hy vọng cho sự lãng mạn, và Cameron không muốn lãng mạn với các quý cô của chàng.
Nhưng chàng muốn biết nàng có vị như thế nào, người thiếu nữ mà nàng đang giả vờ là ngây thơ như vậy. Một cái tên lướt qua chàng - Mrs... Douglas? Cameron láng máng nhớ người chồng đứng cạnh nàng ở bữa tiệc dưới nhà, một lão già so với nàng. Nàng hẳn phải cưới hắn vì lợi ích. Lão ta có thể chưa chạm vào nàng nhiều năm rồi.
Cameron sẽ chạm vào nàng và nếm nàng và sau đó sẽ trả nàng lại với ông chồng vô dụng của nàng. Ít nhất thì một đêm cho cái bữa tiệc ngớ ngẩn này cũng không quá chán ngắt.
Chàng nghiêng đầu nàng lại và dịu dàng nhấn đôi môi lên miệng nàng. Mrs. Douglas sững người kinh ngạc nhưng không đẩy chàng ra. Cameron dỗ dành đôi môi nàng mở ra, và nụ hôn sâu hơn.
Một ngọn lửa hài lòng bùng lên trong chàng khi Mrs.Douglas rụt rè trượt lưỡi của nàng vào trong miệng chàng, sau đó đầy tò mò háo hức. Quý cô của chàng chẳng chút kinh nghiệm, nàng chưa được hôn như vậy từ lâu rồi, nhưng Cameron có thể nói rằng nàng đã hôn như vậy ít nhất một lần rồi. Chàng khum lấy đầu nàng trong tay và để mặc nàng khám phá.
Cameron dứt nụ hôn để liếm đôi môi nàng, tìm kiếm dòng mật ngọt giữa chúng. Rồi chàng lướt miệng mình dọc theo cần cổ nàng trong khi cởi những cái khuy móc trên lưng áo nàng. Thân áo của nàng dãn ra, hai tay chàng kéo chúng xuống hai bên để chàng có thể chạm và hôn ngực nàng. Tiếng rên êm ái của Mrs. Douglas kích thích chàng, nhắc chàng hãy nhanh lên. Nhưng Cameron không muốn vội vã. Chàng muốn làm thật chậm, để tận hưởng từng phút giây.
Chàng để thân áo của nàng tụt xuống eo, và một cách thành thạo, gỡ bung cái áo lót của nàng.
Cơ thể Ainsley nóng bừng tưởng như nàng có thể chết đi được. Không phải nàng không biết điều gì sẽ xảy ra - nàng đã biết điều đó ngay khi bước vào căn phòng này trước cả khi Lord Cameron đi vào sau bữa tiệc. Nhưng giờ đây Lord Cameron đang khơi gợi những rung cảm mà nàng đã nghĩ là sẽ chẳng bao giờ nàng có thể cảm nhận lần nữa.
Chiếc vòng cổ nàng đã lấy từ bàn trang điểm của Cameron đã được giấu an toàn trong túi áo lót trong của nàng. Nàng gần như đã định nhét nó vào khe ngực, nhưng những viên ngọc lục bảo cộm lên và nàng sợ rằng nó sẽ bị phồng lên qua lớp áo choàng. May mắn là nàng đã đổi ý, nếu không những ngón tay đang lang thang của Cameron hẳn sẽ tìm thấy nó.
Chiếc vòng thuộc về Mrs.Jennings, một góa phụ, bạn của em trai Ainsley. Mrs. Jennings đã khóc lóc với Ainsley rằng nàng ta đã quên cái vòng cổ của mình trong tư phòng của Cameron, và giờ ðây gã đàn ông xấu xa sẽ không để nàng ta có lại nó. Hắn đã đe dọa nàng khi nàng yêu cầu. Mrs. Jenning sợ rằng mọi việc sẽ vỡ lở, một vụ scandal. Ainsley, tức giận trước hành vi của Cameron, đã đề nghị sẽ lấy lại nó cho nàng ta.
Giờ thì nàng đã hiểu tại sao Mrs. Jennings lại phải lòng Lord Cameron. Cơ thể cao lớn của Cameron bao phủ lấy nàng, đôi bàn tay của chàng thật to lớn và đôi tay nàng như lạc mất trong chúng. Và dù cố phủ nhận nhưng Ainsley vẫn cảm thấy nàng thuộc về vòng tay của chàng giống như là nàng được tạo ra để hòa hợp khít khao với chàng.
Nguy hiểm, những suy nghĩ thật nguy hiểm.
Cameron nhấn những nụ hôn lên cổ Ainsley. Nàng lồng tay vào tóc chàng, vò rối mái tóc mềm như lụa. Hơi thở của chàng, khuôn miệng của chàng ấm nóng, mượt mà khiến Ainsley bừng cháy.
Áo lót của nàng rớt xuống, và Cameron lướt tay chàng vào trong áo sơ mi của nàng và vuốt ve lưng nàng.
Thực tế đánh vào Ainsley một cú trời giáng. Tên Cameron Mackenzie khét tiếng với tài lột bỏ phục trang phụ nữ, quyến rũ bằng tay, màn dạo đầu để đưa nàng ta lên giường. Nhưng Ainsley Douglas không phải là một ả gái điếm hạng sang hay một quý cô sống buông tuồng để có thể tự do lựa chọn. Nàng có một cuộc hôn nhân đáng kính, cám ơn những ý nghĩ nhanh chóng của em trai nàng, và người chồng già cả của nàng đang đợi nàng ở tư phòng của họ.
John thư thái ngồi gác chân cạnh lò sưởi, xung quanh là những xấp báo chí của ông. Mái đầu muối tiêu rối bù gà gật trong giấc ngủ, cặp kính nghiêng nghiêng trên sống mũi. Rất tử tế và đầy kiên nhẫn, đó chính là John Douglas, và nếu người vợ trẻ của ông có nhiều những trò vui để làm hơn là ở bên ông. Điều đó khiến trái tim Ainsley rạn nứt.
“Em không thể.” Những lời ấy được thốt ra và nàng thấy mình đã làm điều đúng đắn. “Em không thể. Thưa Đức ngài, em rất tiếc.”
Cameron vẫn nếm náp chiếc cổ xinh xắn của nàng, đôi tay vẫn vuốt ve tấm lưng mịn màng của nàng.
“Chồng em là một người tốt,” nàng thì thào. “Một người rất tốt. Ông ấy không đáng phải chịu điều này.”
Chết tiệt, Cameron muốn hét lên. Chết tiệt thật.
Cả cơ thể của chàng chống đối lại việc chàng gỡ đôi tay mình ra. Cameron hiểu những người đàn bà, biết khi cơ thể họ cầu xin một sự đụng chạm của đàn ông. Mrs. Douglas muốn thứ mà Cameron đề nghị, điều đó rõ rành rành, bất chấp nỗi khổ sở đang dâng tràn trong đôi mắt xám của nàng. Cam hít lấy mùi thơm thoang thoảng của nàng cùng với hương hoa hồng và biết rằng nếu chạm vào nàng, chàng sẽ thấy nàng đã trơn mượt và mở rộng chào đón chàng.
Lão chồng của nàng hẳn nhiên đã chẳng khiến nàng thỏa mãn. Mà nếu lão có thể hoặc không phải là vấn đề; và nếu vấn đề không phải là ở lão chồng thì người phụ nữ này muốn tìm kiếm thứ gì đó không phải là Cameron.
Và Mrs. Douglas đã nói không vì lợi ích của người chồng này. Hẳn là phải cần một sự can đảm hiếm có để đưa ra quyết định như vậy, sức mạnh mà hầu hết những người đàn bà của Cameron không hề có. Những người đàn bà chỉ muốn sự thỏa mãn và chẳng thèm quan tâm tới ai có thể bị tổn thương.
Cameron nhặt lại áo lót của Mrs. Douglas và mặc lại cho nàng rồi thắt lại áo choàng cho nàng. Chàng xoay khuôn mặt của nàng đối diện với chàng và chầm chậm lướt lưng những ngón tay vẽ theo đường nét đôi má nàng.
“Hãy nói với tên đàn ông tốt của nàng rằng hắn đã may mắn biết bao, Mrs. Douglas.”
“Em thực sự xin lỗi, thưa ngài.”
Một quý ngài, Cameron đã cố gắng quyến rũ nàng, và nàng vừa mới xin lỗi hắn. Cameron đã muốn sự thoải mái, thuần khiết và đơn giản, một sự đồng điệu của tâm hồn. Chẳng gì hơn. Chàng đã tưởng là nàng cũng tìm kiếm điều tương tự. Giờ thì nàng tỏ ra lo lắng và khiến chàng thấy bất tiện.
Cameron nghiêng người và nhấn một nụ hôn khác lên đôi môi của nàng, nấn ná rồi đột ngột dứt ra. “Đi đi, ngay bây giờ.”
Mrs. Douglas gật đầu và mỉm cười biết ơn. Biết ơn, Chúa giúp hắn.
Cameron băng qua nàng để mở cửa, hôn đôi môi ẩm ướt của nàng một lần nữa và dẫn nàng ra ngoài. Khi Mrs. Douglas xoay lại để nói điều gì đó, chàng lắc đầu và đóng cánh cửa, rồi xoay chìa khóa cửa lại.
Chàng tựa đầu mình lên cánh cửa mát lạnh, lắng nghe tiếng chân nàng rời xa hành lang trống trải. “Ngủ ngon, cô gái,” chàng thì thầm.
(>.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.