Chương trước
Chương sau
"Có chuyện mau nói có rắm mau đánh." Thương Phạt phất ngón tay biến ra cây quạt, gõ gõ đầu gối của mình. Trước khi yêu quái bên cạnh mở miệng, hắn sực nhớ ra chuyện gì, liền nói, "Mà khai tên họ các ngươi ra đã."
"Có mấy lời không nên để quá nhiều người hoặc yêu nghe được." Đại yêu lộ mặt lên tiếng.
Thương Phạt cau mày, quét mắt nhìn xuống.
Hai yêu quái tới từ Cực Uyên phủ này rõ ràng không chịu lùi bước. Bọn họ đến tận đây, cũng có thể nhận thấy chút thành ý.
Suy nghĩ một hồi, Thương Phạt phất tay.
Yêu quái trong sảnh bao gồm cả đám Thư Như và các bán yêu có địa vị tương đối cao đều lui ra. Bạch Ngôn Lê ngồi bên cạnh hắn khẽ ra hiệu, con người cũng lui ra nốt.
Yêu quái Cực Uyên phủ chậm rãi nhìn quanh, thấy hầu hết mọi người, bao gồm cả nhóm Nhĩ Thử vừa gia nhập đều đã ra ngoài cả, những vị còn lại đều là tâm phúc của Đông phủ.
Hắn không tiện đòi hỏi nhiều, có điều....Ánh mắt lại chú ý đến Bạch Ngôn Lê, vẫn tiếp tục im lặng.
Thương Phạt nheo mắt tỏ vẻ không vui.
"Bạn lữ của ngài thì sao?" Yêu quái kia thấy hắn không có phản ứng gì, đành phải nhắc nhở, "Y là con người."
"Ta cần ngươi nhắc ta sao?" Thương Phạt mở quạt nghe soạt một tiếng, những ngón tay thuôn dài nhẹn nhàng vuốt ve phiến quạt, trầm giọng nói, "Sự kiên nhẫn của ta có hạn. Nói hay không, các ngươi tự quyết."
Nếu không nói, Thương Phạt cũng không đảm bảo sẽ thả chúng ra, dù sao không phải hắn mờ chúng tới, chưa bao giờ hứa hẹn cái gì, cho nên giải quyết êm đẹp hay không đều tùy tâm trạng.
Có lẽ suy nghĩ trong bụng hắn vẽ quá rõ lên mặt, yêu quái kia thu lại ánh mắt lạnh lùng hướng về Bạch Ngôn Lê, ý tứ sâu xa, "Ngài có thể tin tưởng y không? Một kẻ loài người?"
"Ta không tin bạn lữ của ta mà nên tin các ngươi sao?" Thương Phạt cảm thấy nực cười.
Yêu quái kia hít sâu một hơi. Hết cách, không ở trên địa bàn của mình thì chỉ đành nhẫn nhịn. Bởi vì không thể đưa ra quyết định, hắn quay đầu nhìn đồng bạn đang ẩn mình trong đám khói.
"Nói đi." Trong làn khói, có một giọng thanh lãnh phát ra.
Yêu quái kia gật đầu, đổi giọng cung kính nói chuyện với Thương Phạt, "Ta tên Lãnh Hồ, gia thần của Cực Uyên phủ."
Lần này đến đây, ai chủ ai phó phân chia rất rõ ràng. Thương Phạt chỉ nhìn chằm chằm kẻ đang ẩn mình kia.
Đối phương cũng không diễn xiếc nữa, khiến khói mù tan đi, để lộ hình dáng thật.
Nhìn bề ngoài, đây là một nam nhân chừg ba mươi tuổi, dáng vẻ bình thường. Nếu nói có điểm gì đặc biệt thì chắc là đôi môi, vô cùng mỏng, phối hợp với cặp mắt nhỏ và dài, nhìn có chút nữ tính.
"Ta tên Trường Bạch."
Thương Phạt vốn hờ hững như nghe cái tên này thì ngồi thẳng dậy.
Giống như hắn, các lãnh đạo cấp cao của Đông phủ cũng nghiêm túc hẳn lên.
"Trường Bạch." Lặp lại cái tên này lần nữa, Thương Phạt bỗng bật cười, "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là tâm phúc của Diễm Uyên?"
"Ngài nhớ không lầm." Tư Vĩ rất kích động, "Chính là cái tên này."
Chu Yếm tiến lên một bước, nghiêm túc quan sát hồi lâu rồi thận trọng nói với Thương Phạt, "Gia chủ, đúng là y."
"Thật hả?" Một đám thuộc hạ thay nhau xác định, Thương Phạt lại nhìn yêu quái kia, vẻ mặt hứng khởi hơn nhiều. "Cũng kỳ lạ thật, sao ngươi lại đến phu của ta?"
"Không có gì lạ. Ta vẫn luôn muốn đến gặp ngài, kể tư khi ngài còn ở Yếu Phục, chưa đến Tuy Phục." Cả Đan và Chu Yếm đều lộ ra ánh mắt không thân thiện, nhưng yêu quái tên Trường Bạch kia vẫn rất bình tĩnh.
Thương Phạt liếm khóe môi, trầm giọng nói, "Dù chưa chính thức khai chiến nhưng quan hệ giữa hai phủ chúng ta không tốt lắm đâu."
Chuyện này rõ ràng, mọi hành động công kích Đông phủ lúc trước đều có sự tham gia của Cực Uyên phủ.
Sau khi Đông phủ đến Tuy Phục, việc đầu tiên là tiêu diệt hai đồng minh của Cực Uyên phủ. Đối phương im ắng đã lâu, Thương Phạt cứ nghĩ bọn họ sẽ chọn thời gian khai chiến, không ngờ lại cử hai vị gia thần có số má đến đây.
"Ta biết rõ điểm này."
"Thế mà ngươi còn dám tới?" Thương Phạt phục dũng khí của y, hờ hững nói, "Ta nghe bảo Diễm Uyên không thích quản sự, mọi việc trong phủ do ngươi lo liệu."
"Vâng."
"Cũng xem là phó gia chủ nhỉ?"
Trường Bạch cười cười lắc đầu, biểu hiện sự khiêm tốn nhưng lại không mở miệng phủ nhận.
"Cực Uyên phủ các ngươi còn ngày nào, ta ngủ không yên ngày đó." Thương Phạt không che giấu địch ý, thản nhiên nói, "Gần đây ta vẫn luôn nghĩ xem làm sao cho các ngươi biến mất, đúng lúc này các ngươi lại đến, khéo quá cơ."
Lãnh Hồ lúc này đã không cười nổi nữa.
Trường Bạch lại làm như không thấy, nét cười hờ hững trên khóe miệng không đổi, "Chẳng phải trùng hợp gì đâu, thưa đại tôn cao quý. Ta đại diện cho Cực Uyên phủ đến đây là có việc muốn thỉnh cầu."
Thương Phạt, "...."
Trường Bạch nói dứt lời, trong sảnh xôn xao tiếng bàn luận.
Đám Tư Vĩ đều nhìn Trương Bạch như một tên ngu xuẩn, thế mà dám nói y là yêu quái nắm quyền quản lý Cực Uyên phủ. Y có thể ngây thơ đến thế sao? Lẽ nào y không nhận thấy gia chủ nhà mình đang đường hoàng tuyên bố sẽ không để y sống sót ra khỏi cửa.
"Ngươi nói lần nữa xem nào?" Thương Phạt ngoáy lỗ tai, xác thực xem mình có nghe lầm không.
Trường Bạch rất bình tĩnh, "Ta đại diện cho Cực Uyên phủ tới đây thỉnh cầu ngài."
"Kẻ ép ta giao bạn lữ cho Tuy Phục là các ngươi đung không?" Thương Phạt không biết đang tức giận hay buồn cười, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn để xem đám yêu quái này muốn bày trò gì.
"Vâng, rất xin lỗi. Thực ra đến tận mấy ngày trước, ta vẫn đang nghĩ xem làm thế nào để tiêu diệt Đông phủ."
"..." Tư Vĩ nhếch mép, đầu tiên là kinh ngạc, sau là kính nể. Lão và Đan trao đổi ánh mắt với nhau.
Thương Phạt vốn nghĩ mình đã thẳng thắn nhất trần đời rồi mà vẫn chào thua vị này.
"Thế sao ngươi đổi ý?"
"Vì tối hôm đó, chúng ta đã cảm nhận được sự cường đại của ngài." Tối hôm Thương Phạt xuất quan, hắn quá vui sướng, cũng có ý muốn ra oai, làm cho đám tiểu yêu ở Tuy Phục kinh sợ, hắn cũng không định che giấu Cực Uyên phủ thực lực của mình.
Các tán yêu có lẽ sẽ cảm nhận được yêu khí của hắn nhưng không rõ ràng, còn Cực Uyên phủ thì sớm muộn cũng sẽ điều tra ra.
Một yêu quái mạnh như vậy xuất hiện, đối phương không tìm hiể mới là lạ.
Trường Bạch nói, "Hẳn là ngài mới có đột phá về thực lực, so với lúc giế Hỗn và Huyên Náo còn mạnh hơn."
"Ngươi...." Từ một góc độ nào đó, tên yêu quái Trường Bạch này có điểm khá giống Bạch Ngôn Lê. Thương Phạt phức tạp nói, "Ngươi không cần khách khí."
"Bởi vì bạn lữ của ngài nên ban đầu ta từng hiểu lầm Đông phủ. Thế nhưng hôm nay ta và đồng bạn tới đây, với tư cách là đồng loại yêu quái, chúng ta có chuyện muốn thỉnh cầu ngài." Nói rồi, Trường Bạch quỳ một gối xuống, cúi đầu rất thấp, "Mong ngài bỏ qua hiềm khích cũ, giúp chúng ta một tay."
"Chờ đã." Biến hóa quá nhanh, Thương Phạt có chút không theo kịp. "Từng có hiểu lầm?" Hắn rất để ý mấy chữ này, "Trước tiên giải thích xem chúng ta từng có hiểu lầm gì?"
"Bạn lữ của ngài có liên hệ với Hạo Nguyệt nên ta tưởng ngài cũng làm việc cho Hạo Nguyệt."
"Làm việc cho Hạo Nguyệt?" Thương Phạt bật cười nhìn hai đại yêu bên dưới, vẻ mặt khó hiểu, "Vì sao?"
"Xin lỗi đã hiểu lầm ngài." Trường Phạt thẳng thắn dập đầu sát đất, nói rành mạch, "Một yêu quái cường đại như ngài sao có thể bị Hạo Nguyệt khống chế?"
"Cho nên lúc trước các ngươi nghĩ gì?"
"Lúc trước chúng ta công kích ngài và Đông phủ vì coi ngài là nanh vuốt của Hạo Nguyệt."
Thương Phạt nghiêng đầu nhìn Đan và Chu Yếm chứ không liếc sang Bạch Ngôn Lê ngồi cạnh không biết nghĩ cái gì.
"Các ngươi không nghĩ thế nữa à?" Chu Yếm mở miệng.
Trường Bạch lắc đầu.
"Vậy sau này cũng không tấn công chúng ta?" Nếu là hiểu lầm, xóa bỏ cũng tốt, không chiến tranh cả nhà đều vui.
"Không, chúng ta nguyện ý cùng các vị chung sống hòa bình." Lời của Cực Uyên phủ tạm xem là đáng tin. Dù sao lúc thế lực mạnh nhất, họ cũng chưa từng xâm chiếm Hỗn Độn phủ và Đại Huyên Náo phủ.
"Gia chủ các ngươi đâu?" Thương Phạt phe phẩy quạt, bắt đầu nhận ra vấn đề.
Chuyện gì có thể khiến đại yêu nắm quyền cao thứ hai trong Cực Uyên phủ đến tận hang ổ đối thủ cầu xin. Nhớ lại những tin tức mình có, cộng với lời Hỗn nói trước khi chết, bảy tám năm nay, chưa một ai trông thấy Diễm Uyên.
"Gia chủ ta..." Từ khi bước vào căn phòng này, lần đầu tiên một Trường Bạch bình tĩnh, thận trọng lại có chút run rẩy. Hắn liếc nhìn đám yêu quái rồi lại đảo mắt qua con người đang cúi đầu, khàn giọng nói, "Bảy năm trước, ngài đã bị con người phong ấn."
"Cái gì?" "Phong ấn?" "Con người?"
Ngay cả Tư Vĩ lẫn Đan, những yêu quái còn lại trong sảnh không hẹn mà ucnfg thốt lên, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
"Cho nên, những hành động nhắm vào Đông phủ và bạn lữ của ngài đều do ta quyết định." Trươg Bạch hít sâu một hơi, ngước lên nhìn Thương Phạt, "Không liên quan đến tôn chủ ta."
"Là Hạo Nguyệt gây ra?" Chẳng hiểu sao, Thương Phạt bỗng quay sang nhìn Bạch Ngôn Lê.
Chu Yếm và Tư Vĩ không khống chế nổi sự kinh hãi, giật mình đứng bật dậy.
Bạch Ngôn Lê nghe thế, phản ứng không quá manh liệt, nhưng y cũng không còn cúi đầu nữa, ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt nhìn xuống.
"Vâng, bảy năm trước, họ đã phong ấn chủ ta dưới chân núi Phù Bạch."
"Bảy năm trước?" Thương Phạt thậm chí còn đoán DIễm Uyên đã chết rồi, nhưng không ngờ lại bị con người phong ấn. Điều đó cũng lý giải được, vì sao đám tôi tớ của hắn sống tốt mà hắn mãi không thấy tăm hơi, "Các ngươi không để lộ ra ngoài chứ?"
"Chúng ta nào dám nói. Bảy năm trước, khắp đại lục này đâu mấy ai nghe tiếng Hạo Nguyệt."
Trừ những yêu phủ có thế lực nhất định như bọn họ nắm được vài ba thông tin thì chẳng ai biết tới. Mà khi đó, Hạo Nguyệt cũng không hành động phách lối như ngày hôm nay.
Đại yêu một phương mà lại bị con người phong ấn, chuyện này sẽ gây ra biết bao nhiêu náo động.
Thương Phạt vân vê cằm mìn, vẻ mặt có chút nặng nề.
Hắn vốn tưởng Hạo Nguyệt chỉ mới phát triển một hai năm gần đây, không ngờ bảy năm trước đã đủ mạnh để phong ấn được Diễm Uyên.
Phải nói, khi hắn thấy Diễm Uyên cách đây hai mươi năm, hắn hoàn toàn không phải đối thủ.
Bảy năm trước, Diễm Uyên yếu đi sao? Bảy năm trước, hắn có thể thắng Diễm Uyên sao?
Thương Phạt lại vô thức liếc nhìn Bạch Ngôn Lê, cơn giận trong lòng tí tách nhen nhóm.
"Các ngươi muốn ta làm gì?"
"Bảy năm trước, chúng ta luôn điều tra tin tức của Hạo Nguyệt, đó cũng là lý do sau khi nghe nói bạn lữ cảu ngài liên quan đến Hạo Nguyệt, còn hộ trợ bọn họ, chúng ta cố gắng mở phong ấn của gia chủ. Nhưng tinh thế khó khăn, phá vỡ phong ấn từ bên ngoài có thể khiến gia chủ mất mạng. Chúng ta cần một vị đại yêu thật mạnh hỗ trợ."
"Các ngươi đùa đấy à?" Thương Phạt chưa tỏ thái độ, Bạch Ngôn Lê đã lên tiếng.
Bởi vì y mở miệng, Trường Bạch lập tức thu lại vẻ bi thương.
"Các ngươi muốn phu quân ta theo các ngươi đến núi Phù Bạch?" Bạch Ngôn Lê cười lạnh, "Cái bẫy này có lộ liễu quá không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.