Đào Bão Bão ở trong phòng mắng đến hả dạ, Tư Vĩ ở ngoài phòng lại lau mồ hôi lạnh đổ ra đầm đìa.
Lão nghe tiếng hoa yêu điếc không sợ súng kia oang oác cái mồm chỉ trích hành vi của tôn chủ.
Nuốt miếng nước bọt, lão cố gắng nói một cái gì đấy để xoa dịu bầu không khí.
Chỉ tiếc....Vị gia chủ đứng cạnh lão mặt không lộ chút hỉ nộ.
Nghĩ một hồi, Tư Vĩ vẫn vì an toàn của bản thân, im lặng giả điếc.
Thương Phạt cũng đứng im nghe. Đào Bão Bão mắng được vài câu, chưa đến lượt hắn làm gì, Bạch Ngôn Lê đã vội ngăn cản.
Hắn nhếch miệng nở nụ cười khiến Tư Vĩ chẳng hiểu sao lại phát run, tiếp tục lau mồ hôi. Lão chắp tay sau lưng, chậm rãi theo Thương Phạt đi ra ngoài.
Cả đêm đó, Bạch Ngôn Lê cuối cùng lại nằm nhoài trên mặt bàn ngủ thiếp đi, sáng dậy có chút choang váng.
Gần đây vị đại yêu đến làm khách trong phủ của họ rất ít khi xuất hiện. Đêm qua y mới nhớ đến sự tồn tại của đối phương, đị ban ngày sẽ đi hỏi thăm một chút.
"Sao người lại ở đây?" Còn chưa rời khỏi cổng, vị chủ của yêu phủ thường ngày không bao giờ xuất hiện, lúc này lại ngồi cạnh bờ ao lát đá.
Bạch Ngôn Lê muốn ra thì phải đi qua con đường nhỏ trước mặt, dừng cách hắn bảy tám bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Chuyện ở suối nước nông đã qua hơn một tháng, một tháng này hai người không có bất cứ tiếp xúc gần nào.
Giờ bỗng nhiên trông thấy nhau, Thương Phạt hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093180/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.