Thương Phạt đã mở mắt từ trước khi Bạch Ngôn Lê mở cửa bước vào.
Bộ dạng y ôm cái gối hết sức khả nghi, sững sờ một giây trước ánh mắt thẳng tắp của hắn, nhưng ngay sau đó liền bẽn lẽn gọi. "Phu...phu quân."
"Ngươi đang làm gì?" Thương Phạt mặt không cảm xúc, vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn trăng treo ngoài cửa sổ.
"Khụ khụ." Bộ dạng tạm coi như bình tĩnh, chỉ có những ngón tay ôm cái gối hơi xoắn vào nhau cho thấy chủ nhân đang chột dạ, Bạch Ngôn Lê dè dặt nói, "Việc ngoài kia ta thu xếp xong rồi."
Suốt cả ngày, trừ lúc đầu còn năm trên nóc nhà xem kịch vui, thời gian còn lại Thương Phạt đều rúc trong phòng của mình. Cắm yêu kỳ đã hao phí của hắn không ít yêu lực. Tuy nói Hoang Phục gần như chẳng có chút lính khí nào nhưng dẫu sao tu luyện một chút vẫn hơn.
"Cho nên?" Hắn lạnh nhạt lên tiếng, ngồi xếp bằng trên giường.
Chuyện nhỏ này đâu cần phải giữa đêm đến báo cáo?
Bạch Ngôn Lê thấy hắn không dễ bị dụ, bèn dấu cái gối ra sau lưng, bước lên mấy bước, ra vẻ tội nghiệp nói, "Ta không có chỗ ngủ."
"Ngụy biện." Lời này mà cũng tin thì hắn không phải yêu quái năm mươi tuổi nữa mà là năm tuổi.
"Thật mà, sắp xếp chỗ ở cho ba vị yêu soái xong, những gian còn lại đều bị đám Tư Vĩ chiếm hết."
Yêu quái không nhất thiết phải ở trong phòng. Ngày trước khi còn ở Bạch gia thôn, Đào Bão Bão thường cắm rẽ ngoài sân, còn Tư Vĩ giăng tơ trên xà nhà.
"Không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093162/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.