Nhân dịp hỗn loạn đẻ ra khỏi thành, sau khi cách xa được một quãng nhất định, Đan dừng lại trước, "Tiếp theo đi đâu?"
Thương Phạt thả người trong lòng xuống đất, tay lại biến ra cây quạt phe phẩy cho mình.
"Đến Bình thôn." Liếc nhìn đứa bé đang ngoan ngoãn đứng kia, Bạch Ngôn Lê quan sát xung quanh, "Phải đến gần Bạch gia thôn ta mới chỉ đường được."
"Bình thôn?" Đan không hiểu nguyên nhân, cau mày, "Giờ chúng ta đâu có nhiều thời gian?"
"Đi Bình thôn." Thương Phạt hờ hững nói, sau đó lại bước sang bên. Đan ngây cả người, cho đến khi một luồng gió lớn quạt bay hắn.
"...." Theo một vị tôn chủ như vậy, Đan rất muốn ngửa đầu lên gào khóc với trời xanh, nhưng hắn chỉ đành lảo đảo đứng vững, đi về phía vị đại yêu đang dựa vào thân cây, "Ngài nghĩ gì thế?"
"Tìm hai con bạch tố đến đây." Thương Phạt thả quạt lên đầu, che ánh nắng xuyên qua tán lá.
"Ở cái chỗ này...." Đan buồn bực lẩm bẩm, "Tìm đâu ra bạch tố?"
"Đi bắt về." Thương Phạt nghiêng đầu nhìn chằm chằm đứa bé đang đứng cách đó không xa, nói gì đó với Bạch Ngôn Lên.
"...." Đan cũng quay đầu lại, thấy đứa bé kia bỗng nhiên òa khóc, bèn nhún vai, "Được rồi." Quãng đường về sau còn phải chạy không ngừng nghỉ, quả thật không thể bế bế bồng bồng mấy người này mãi được.
Dứt lời, Đan lập tức biến mất ngay tại chỗ. Thương Phạt dựa vào thân cây, ung dung nhìn Bạch Ngôn Lê khuyên nhủ đứa bé kia. Lúc đầu hắn còn hứng thú nghe vài câu nhưng sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093157/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.