"Trò chơi?" Thương Phạt trầm giọng.
"Phải, trò chơi." Đan kích động, "Như vậy thì thời gian ngài ở Hoang Phục sẽ tràn ngập những điều bất ngờ, tội gì không chơi một trò thật thú vị?"
"Lợi dụng ta để diệt trừ Nam phủ mà ngươi nói cũng đến là đường hoàng." Thương Phạt hừ một tiếng, đánh giá lão điểu tên Đan này, "Nhưng ta không muốn thu ngươi làm nô tài."
"Cái gì?" Đan giật mình, tưởng rằng mình chủ động đưa ra đề nghị thần phục thì đại yêu quái này có ngôn cuồng đến mấy cũng phải cân nhắc hai giây chứ. Nào ngờ vẻ mặt Thương Phạt đầy ghét bỏ không để đâu cho hết, khiến hắn cực kỳ tự ti, "Tại sao?"
"Ta ghét chim chóc." Thương Phạt khoanh tay trước ngực, ánh mắt khinh bỉ dòm hắn từ đầu đến chân, mỉa mai nói, "Đặc biệt là lũ chim già."
"....." Sắc mặt Đan hết xanh rồi tím. Trong lúc tủi thân, hắn vô tình liếc sang Bạch Ngôn Lê đang ngẩn người, sắc mặt còn khó coi hơn cả hắn, rầu rĩ nói, "Sao yêu quái mà ngài cũng kì thị chủng tộc?"
Thương Phạt đương nhiên không kỳ thị chim chóc, chẳng qua hắn thu người không chỉ tùy tâm mà còn tùy duyên. Tư Vĩ tuy yếu ớt nhưng hoàn cảnh khi ấy của hắn khá đặc biệt, mà con nhện kia cũng rất vâng lời, không khiến hắn ghét. Đan thì khác, tuy mạnh nhưng lúc nào cũng bày mưu tính kế dụ hắn vào tròng, Thu nhận một thuộc hạ như vậy chỉ tổ bực mình.
"Chỉ với sức mạnh của mình ngài thì không san bằng được Nam phủ." Dụ dỗ không thành, Đan chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093154/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.