Bạch Ngôn Lê dẫn tám mươi người trong thôn cùng đi. Dọc đường, ai nấy đều im lặng. Dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng họ đều thầm hiểu, chuyến đi này là cửu tử nhất sinh. Nhưng còn làm thế nào được nữa đây, lũ trẻ đều nằm trong tay yêu quái. Chỉ cần chúng còn sống, thân làm cha mẹ không thể bỏ mặc.
Huống chi, chạy trốn thì thoát được ư? Đông Hoang đã hoàn toàn hỗn loạn, phận con người như họ có trốn đi đâu cũng rơi vào thế yếu, chỉ có đứng lên phản kháng, dù biết trước kết cục chẳng ra gì nhưng dù chỉ giết hay đánh bị thương một con yêu quái cũng xem như không uổng phí.
"Coi như trước khi chết cũng phải đánh chúng một trận, để lũ yêu quái đó biết chúng ta không phải gia súc, chúng ta có tình cảm, chúng ta sẽ vĩnh viễn không chấp nhận số mệnh này." Đứng trên sườn núi, Bạch Ngôn Lê gằn từng chữ. Ngữ khi của y không hùng hồn vang vọng, nhưng lại đầy sức mạnh trong cảnh tuyệt vọng này.
"Chúng ta cũng như bọn chúng, có quyền sinh tồn trên mảnh đất này!"
Không thể tiến thêm về phía trước, lại gần sẽ bị bọn yêu quái kia phát hiện, nên họ chỉ có thể chọn chỗ này. Đoàn người không dám đốt lửa, chờ khi trời tối thì móc ít nước và lương khô ra ăn lấy sức.
"Đa số yêu quái đều sợ lửa. Người ở Phương thôn cũng nói, lúc đám hạc yêu đến làng họ bắt trẻ con, bị chậu than lật trúng, liền lui về phía sau trốn đó." Bạch Ngôn Lê trấn an mọi người, ta cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093133/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.