Bạch Ngôn Lê ngoan ngoãn nằm trên giường. Đào Bão Bão nơm nớp lo sợ, triệu hồi một trận mưa hoa đào. Từng đóa hoa lung linh bay lượn giữa không trung rồi dung nhập vào cơ thể Bạch Ngôn Lê.
Như một phép thần kỳ, Bạch Ngôn Lê mở choàng hai mắt. Trên người y chằng chịt vết thương, vậy mà chỉ sau khi cơn mưa hoa kia biến mất, ngay cả vết rách đáng sợ trên mặt cũng không còn.
"Những đóa hoa đó..." Cơn buồn ngủ tìm đến, nhưng Bạch Ngôn Lê vẫn ráng tỉnh táo để hỏi, "Sao lại biến mất?"
"Đó không phải hoa thật." Vì không biết tên vị đại yêu đang ngồi chờ bên ngoài, thái độ của Đào Bão Bão cũng cực kỳ thân thiện, "Mà là yêu lực của ta."
"Cảm ơn ngươi." Bạch Ngôn Lê chống tay ngồi dậy nhưng mí mắt lại sụp xuống, y chỉ có thể thành khẩn nói lời cảm ơn.
"Không cần không cần." Đào Bão Bão dối trá vung ta, khóe mắt hơi liếc ra bên ngoài, cười như được mùa, "Ta coi giúp đỡ con người làm niềm vui, ta thích cứu người lắm luôn á."
Tư Vĩ, "...." Nói được mấy lời trái lương tâm này, không biết liêm sỉ vứt đi đâu.
Vết thương khép lại cũng cần năng lượng tự thân nên Bạch Ngôn Lê nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đào Bão Bão rón rén chui ra, lặng lẽ đi ngang qua người Thương Phạt, nhanh nhanh nhảu nhảu chạy ra khỏi cửa.
Thương Phạt liếc Tư Vĩ một cái, hoa yêu đang định chạy mất dép kia liền bị tơ nhện trói mang về.
Đào Bão Bão không chịu được mà bi phẫn hét lên với Tư Vĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093131/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.