Tư Vĩ cũng muốn thể hiện tốt một chút, dù rằng hai câu hỏi này của tôn chủ đúng là quá khó trả lời.
Trước lão khoe khoang khoác lác nói không chuyện gì ở Hoang Phục mà mình không biết, giờ đã tự vả mặt rồi. Nhưng hai câu hỏi của tôn chủ đâu có giới hạn ở Hoang Phục.
Cường đại như tôn chủ, không ngờ rằng chỉ có thể sử dụng vỏn vẹn một phần mười yêu lực, thế số yêu lực đã biến mất thì sao? Ai có thể làm tổn thương một đại yêu quái như tôn chủ? Hoang Phục có nhân vật như vậy sao? Vì sao yêu lực đang yên đang lành lại biến mất?
Tư Vĩ nhăn mày nhăn mặt suy nghĩ.
Thương Phạt cũng không hy vọng lão có thể cho mình câu trả lời, nhìn sắc trời rồi hỏi, "Yêu quái kết khế lữ với con người có phổ biến không?"
"Trong đám tiểu yêu thì khá phổ biến." Tư Vĩ bình tĩnh lại, đáp, "Bán yêu cũng được sinh ra nhờ thế. Nhưng chưa từng nghe có đại yêu quái nào tìm nhân loại làm bạn lữ."
"Cũng có nhiều yêu quái nuôi dưỡng nhân loại như thú cảnh." Thương Phạt chưa từng làm vậy nhưng chu du qua mấy phục, dù không để ý cũng nghe thấy chút ít.
"Coi như yêu thích mà chơi đùa thôi." Nếu nói để làm cảnh thì đúng là trong loài người cũng có vài kẻ dễ nhìn nhưng so sánh ra thì ngoại hình của yêu tộc luôn nổi trội hơn.
"Ừ." Thương Phạt đáp một tiếng, cũng không rõ nghĩ gì.
Tư Vĩ cả gan nói, "Người và yêu quái kết thành khế lữ chẳng qua để kéo dài tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093118/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.