Không gió mà đầy trời dương liễu, không mưa mà đầy đất hoa lê.
Hoa lê ở Bạch thôn khác những nơi khác. Vì mười mấy năm trước có một yêu quái chết ở đầu nguồn con sông chảy qua làng, mùa hoa lê nở dài một cách kỳ lạ, từ tháng ba đến tận tháng tám. Mấy chục dặm hoa lê nở trắng trời, mấy nhà trong thôn đều dựa vào nó mà sống. Có không ít khách viễn phương nghe tin mà tìm đến ngắm hoa. Bạch thôn nằm ở nơi hẻo lánh nhất Hoang Phục, mấy trăm năm qua xem như an lành.
Trời vừa sáng, sương sớm còn chưa tan, Bạch Ngôn Lê đã rời giường làm đủ thứ việc. Thấy sắp đến giờ cơm trưa, cái người nửa đêm hôm qua lang thang ra khỏi nhà vẫn còn chưa quay lại. Y xoa xoa tay, cầm gàu nước múc một gáo lên uống lót dạ, sau đó lại quay về lo chuyện bếp núc. Nửa canh giờ sau, ba món một canh đã sẵn sàng mà người vẫn chưa về. Thở dài, Bạch Ngôn Lê buộc gọn mái tóc dài ẩm ướt ra sau lưng, nhanh nhẹn ra cửa đi tìm.
Vừa mới bước ra đầu ngõ, một bà thím hàng xóm vừa đi làm đồng về liền lên tiếng chào hỏi, "Đi đâu đấy?"
"Cháu đi tìm nhà cháu."
"Đại Cá Tử còn chưa về à?" Bà thím lẩm bẩm, "Đến giờ cơm rồi mà còn bắt người ta đi tìm."
*Đại cá tử: Biệt danh của bạn công ở làng này, tạm gọi là Thằng to xác.
"Dạ." Bạch Ngôn cười lấy lệ, ánh mắt vẫn thản nhiên.
Thím kia thấy thế thì cau mày, đến gần nói, "Chẳng biết mi thích hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093108/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.