Trong cơn mê man vô tận khi xung quanh chỉ có duy nhất một màu đen như mực. Mọi thứ thật sự tối đen đến độ còn chẳng nhận biết được điều gì. Nói cho chính xác hơn, Kazuma chỉ biết lặng lẽ bước đi như một bóng ma trong thế giới nội tâm của chính bản thân mà không tìm được lối ra hay một phương hướng cụ thể. Kazuma muốn đi đâu? Chắc chắn là nơi thoát khỏi cái bóng tối thâm tâm này. Nhưng biết tìm đường ra ở đâu khi chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào. Không có la bàn định vị. Mà nếu có thì cũng chẳng có xung điện từ trường để đánh ký hiệu các hướng Đông Tây Nam Bắc, la bàn không thể hoạt động được nếu thiếu lực trường. Cũng không có một ngôi sao nào cả. Người xưa vẫn thường hay xác định vị trí nhờ vào các chòm sao nhưng ở đây chẳng có nổi một ngôi sao nào hết. Không có một tia sáng nào cả… Chẳng lẽ, cuộc sống còn lại của Kazuma là kẹt lại trong thế giới nội tâm này đến hết phần đời còn lại chăng?
Nhắc lại một lần nữa, Kazuma cứ bước đi như một hồn ma. Đi về nơi đâu thì chính bản thân cậu ấy còn không rõ.
- Mình đang ở đâu thế này? Hoàng tuyền Yomi à? Cũng có thể lắm chứ… Mình chẳng thể trông thấy được bất cứ thứ gì ngoài một màu đen và đen. Nếu như đây là một thế giới khác thì chỉ có thể là Hoàng tuyền thôi. Chẳng trách được nếu như mình đã chết. Bị đánh một nhát ngay đầu kiểu đó, đến cả gấu cũng phải chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lost-song-of-light-forest/2950663/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.