- Eri – chan, Eri – chan, bọn mình đến chơi này!
Hebi, Namehari và Hiyama, ba người bạn Chân Tổ hiện cùng nhau kéo sang nhà Eri. Vì sau những gì mà Eri đã phải trải qua, sau một đêm bàn bạc kỹ lưỡng cùng nhau, ba người bạn quyết định sẽ cùng sang nhà Eri, chơi với cô bé để Eri không phải buồn nữa. Đó… có bạn bè thân thiết là dành cho những trường hợp thế này đây. Có được những người bạn cùng sẻ chia những niềm vui nỗi buồn thế này đã là một báu vật vô cùng quý giá rồi.
Nhưng… xem chừng họ đã đến trễ một bước vì người ra đón họ không phải Eri, mà là Makoto – san, người mẹ có một không hai, duy nhất và độc nhất trong cả thị tộc thiểu số này. Vẫn như thường lệ, Makoto – san vẫn đón chào ba người bọn họ một cách nồng nhiệt như khách quý đi đôi cùng nụ cười thương mến không đổi. Và vẫn như thường lệ… Makoto – san thông báo đến họ là “Eri vừa mới ra ngoài cách đây vài phút. Xin lỗi vì mấy đứa đã phải nhọc công sang đây”. Vì Eri không có nhà nên họ đành lủi thủi quay về. Trên đường về, họ không khỏi băn khoăn rằng Eri đã đi đâu.
- Lạ thật nhỉ? Đáng lý ra, với tâm trạng hiện tại thì Eri phải nhốt mình ở nhà, còn không thì sẽ thơ thẩn ngoài công viên mới đúng. Nhưng cả hai nơi chúng ta đi ngang qua đều không thấy cậu ấy. Eri – chan đã đi đâu nhỉ?
Đó cũng là câu hỏi mà Hebi và Hiyama muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lost-song-of-light-forest/2950655/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.