Bệnh nhân của Chu Nguyên đa số đều bị bệnh tim, duy trì tinh thần lạc quan là chuyện vô cùng quan trọng, anh có thói quen chúc mừng họ nhân dịp sinh nhật, Trần Bách cũng không ngoại lệ, nhưng cậu là bệnh nhân mà Chu Nguyên quan tâm nhất.
Về phần vì sao lại quan tâm nhất thì Chu Nguyên không nghĩ sâu về nó, chỉ dám đổ lỗi cho sự thương cảm mà thôi. Anh lái xe đưa Trần Bách đi khu vực gần bệnh viện, vốn định đặt bánh gato, nhưng lại cảm thấy làm vậy hơi ân cần quá mức, vì thế chỉ đề nghị đến quán ăn Trung Quốc ăn một bữa trưa phổ thông.
Trần Bách im lặng nghe anh giới thiệu về quán ăn Trung Quốc ấy, mắt nhìn phong cách trang hoàng của quán mà không muốn đi cho lắm, nhưng vẫn muốn tự mình mời khách.
Cậu cắt lời Chu Nguyên: “Nếu như là sinh nhật thì tôi mới là thọ tinh, sinh nhật thì phải để thọ tinh nói mới đúng chứ?”
Tính cậu như vậy, Chu Nguyên cũng đoán được từ sớm, hỏi cậu muốn ăn gì. Trần Bách mạnh miệng nói đến quán ăn kia, nhưng rồi nhận ra trong túi không có nhiều tiền, ậm ừ một chốc thì Chu Nguyên nói với cậu: “Nếu thọ tinh mời khách thì chúng ta ăn mỳ trường thọ là được, chúc thọ tinh luôn mạnh khỏe, phúc thọ kéo dài.”
Mắt Trần Bách sáng lên, ăn mỳ rẻ. Vì thế Chu Nguyên quay đầu xe, lái đến trước một quán mỳ Trung Quốc trông sạch sẽ, giá cả phải chăng.
Trên tay vẫn còn đặt kim luôn, thuốc nước cũng ảnh hưởng ít nhiều đến cảm giác thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-little-prince-hoang-tu-be/1050330/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.