Chương trước
Chương sau
Trưởng Công chúa xông tới phía trước, trận hỏa hoạn này thiêu đốt nóng rực cả một góc trời.
“Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Trưởng Công chúa lớn tiếng hỏi, trong giọng nói của bà chứa đựng sự run rẩy nồng đậm.
Quần áo trên người Tiểu Chu tử đều bị cháy trụi, trên mặt dính đầy bụi đen. Hắn chạy đến trước mặt Trưởng Công chúa, hốt hoảng quỳ xuống.
“Khởi bẩm Công chúa! Tháng trước Bệ hạ ra lệnh trùng tu lại Vũ Tiên cung để ban cho tiểu Công chúa Nhã Hòa. Hôm nay sau khi Bệ hạ và tiểu Công chúa Nhã Hòa dùng xong bữa tối, tiểu Công chúa kiên quyết lôi kéo Bệ hạ đi cùng nàng đến xem nơi sau này nàng sẽ ở. Nơi này vốn đã được sửa chữa hơn phân nửa, tiểu Công chúa mệt nhọc, Bệ hạ liền ôm nàng đến phòng ngủ, để cho nàng ngủ một chút rồi sẽ trở về. Sau đó Thuận phi nương nương đến đây đánh thức tiểu Công chúa…….”
“Nói trọng điểm!” Trưởng Công chúa lớn tiếng cắt ngang lời hắn nói.
“Dạ dạ dạ……….” Tiểu Chu tử vội nói, “Sau khi tiểu Công chúa bị Thuận phi nương nương đánh thức, Bệ hạ quở trách Thuận phi nương nương vài câu, đuổi nàng đi, lại phân phó nô tài đi Ngự thiện phòng chuẩn bị bữa ăn khuya. Nhưng khi nô tài quay trở lại trong Vũ Tiên cung liền nổi lên trận hỏa hoạn lớn! Nơi này vẫn chưa sửa chữa xong, bó củi chất đống khắp nơi, này cực kỳ dễ cháy…..”
“Cung nữ đâu! Thị vệ đâu! Tất cả chết hết ở nơi nào vậy, lại không có ai ở cùng Bệ hạ sao?” Trưởng Công chúa lại tiếp tục chất vấn.
Trưởng Công chúa khí thế kinh người, quả thực có chút làm cho người ta sợ hãi. Tiểu Chu tử rụt rụt vai, mới kinh hồn bạt vía bẩm báo: “Vũ Tiên cung này còn chưa sửa chữa xong, nên không có sắp xếp cung nữ, thái giám, ngày thường cũng không có người. Từ trước tới nay bên cạnh Bệ hạ cũng không có quá nhiều cung nữ, thái giám, đi đến chỗ nào cũng chỉ có nô tài đi theo…….”
“Đều đi cứu người hết cho Bản cung! Nếu như Bệ hạ có chuyện gì không may xảy ra, toàn bộ các ngươi đều đền mạng cho Bản cung!” Trưởng Công chúa phẫn nộ nói.
Trưởng Công chúa nói xong lời này, những cung nhân này càng ra sức bán mạng dập lửa. Đáng tiếc đêm nay có gió, bên trong Vũ Tiên cung bó củi chất đầy dãy, thế lửa này làm sao có thể dễ dàng dập tắt được.
Văn võ bá quan trong triều nhận được tin tức cũng vội vàng chạy vào cung, lúc này chính là thời điểm thể hiện lòng trung thành, vô số lão gia quan to xắn tay áo tự mình dập lửa. Mặc dù bình thường là văn sinh nhu nhược bao nhiêu, hay là quan lão gia làm mưa làm gió, giờ khắc này đều phải xông lên. Nếu người nào chậm, không chừng bị gán tội lớn!
Nhưng mà nhìn ngọn lửa cháy ngút trời, trong lòng mọi người đều biết tình huống không mấy lạc quan. Sáng sớm hôm sau, dân chúng trong Hoàng thành rời giường, cũng đều thấy ánh lửa trong Hoàng cung. Dân chúng từ trong nhà đi ra, đầu đường cuối ngõ, bàn tán sôi nổi.
Đợi đến khi dập tắt được lửa ở Vũ Tiên cung, cũng sắp gần đến giờ tỵ rồi.
Thị vệ trong cung nâng hai thi thể từ Vũ Tiên cung ra ngoài, hai thi thể một lớn một nhỏ, lớn ôm nhỏ bảo hộ trong ngực. Hai thi thể đã bị đốt trụi, đen nhánh, hơn nữa còn dính liền một chỗ.
“Bệ hạ--” trong đám triều thần có người hô to lên một tiếng. Ngay sau đó tất cả mọi người quỳ xuống, bất kể là cung nhân hay triều thần, đồng loạt quỳ xuống, khóc rống không ngớt.
Lục Vô Nghiên ngồi xổm ở phía trước hai thi thể, muốn tra xét rõ ràng thân thể. Nhưng hai thi thể đã bị cháy trụi, đừng nói là bộ dáng, ngay cả nam hay nữ cũng không thể nhìn rõ nữa rồi.
Trưởng Công chúa đứng trước đống hoang tàn, nhìn chằm chằm hai thi thể bị đốt trụi kia. Bà không tin, bà hoàn toàn không tin Sở Hoài Xuyên chết như vậy.
Lục Vô Nghiên lo lắng nhìn bà, vội vàng đến bên cạnh bà, đè thấp giọng nói: “Mẫu thân, chuyện này có kỳ quặc.”
Động tác của Trưởng Công chúa có chút cứng ngắc gật đầu một cái, giống như nói chuyện với Lục Vô Nghiên, lại giống như lẩm bẩm: “Bản cung biết, nhưng rốt cục đứa nhỏ này lại hồ nháo cái gì………”
Một võ tướng trong đám quần thần đang quỳ khóc thảm thiết chợt đứng dậy, hắn chỉ vào Trưởng Công chúa cao giọng nói: “Làm sao Bệ hạ có thể đột nhiên đến Vũ Tiên cung bỏ đi này chứ? Nhất định là có người dẫn Bệ hạ đến nơi này, rồi phóng hỏa!”
Một quan viên khác cũng đứng lên, là một vị quan văn tuổi tác đã cao, râu của hắn đã bạc trắng, lúc nói chuyện khẽ động làm cho râu bạc run run lên. Hắn nói: “Gần đây Bệ hạ trải qua cảm xúc đau đớn mất con, bằng trách nhiệm của bề tôi can gián vua phòng bị Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa lại càng phất tay áo rời đi. Xin hỏi Trưởng Công chúa có thể biết hay không biết vì sao Vũ Tiên cung lại bốc cháy?”
Một võ tướng là thủ hạ của Trưởng Công chúa đứng lên, lớn tiếng nói: “Lão già nhà ngươi là có ý gì? Trưởng Công chúa đã hơn một tháng chưa từng vào triều chưa từng vào cung, làm thế nào lại mưu hại Bệ hạ! Ngươi không cần ngậm máu phun người!”

“Ngươi mới đúng là ngậm máu phun người! Lão phu nói Công chúa điện hạ mưu hại Bệ hạ khi nào hả? Cựu thần chỉ là muốn biết rõ ràng sự tình, lại cho Bệ hạ một công đạo.”
“Công đạo? Ta thấy ngươi là muốn nhân cơ hội hãm hại Trưởng Công chúa, hừ, hiện giờ thi thể Bệ hạ chưa lạnh, ngươi liền ở đây nói xấu Trưởng Công chúa từ trước đến nay Bệ hạ luôn kính trọng, ý đồ phá hoại tình nghĩa tỷ đệ giữa Bệ hạ và Trưởng Công chúa, rốt cục là có mục đích gì!”
“Ngươi……Ngươi mới đúng là vu tội! Chụp xuống một tội danh lớn như vậy! Khi Tiên đế còn sống, ta là luôn trung thành và tận tâm, năm mươi năm qua đi, lão phu vẫn toàn tâm toàn ý như cũ vì Đại Liêu này!”
“Đều câm mồm cho Bản cung!” Trưởng Công chúa lớn tiếng cắt ngang trận đấu khẩu của những triều thần này. Bà lạnh lùng nhìn qua một lượt đám người đông nghẹt, giọng nói lạnh lùng: “Lệnh Cấm vệ quân phong tỏa toàn bộ Hoàng cung! Ngay lập tức, bất kể kẻ nào chỉ được phép vào, không được phép ra!”
Lục Vô Nghiên nghĩ một chút, ở bên cạnh Trưởng Công chúa thấp giọng nói: “Mẫu thân, bây giờ phong tỏa Hoàng cung e là đã muộn rồi!”
Trưởng Công chúa khẽ gật đầu, lại lệnh Phong Dương Hồng đóng cửa thành, điều tra toàn bộ Hoàng Thành.
Ánh mắt Lục Vô Nghiên đảo qua, thấy một bóng đen chợt lóe. Hắn lập tức hét lớn hỏi: “Người nào lén lút ở đó?”
Cẩm Y vệ lập tức vọt vào bên trong bụi rậm cây cỏ sum xuê, dẫn người ra.
Cư nhiên lại là Đoàn Y Lăng.
Trưởng Công chúa cảnh giác đánh giá nàng ta một lượt, chất vấn: “Ngươi trốn ở nơi đó làm cái gì?”
Đoàn Y Lăng cau mày, ánh mắt nhìn Trưởng Công chúa rời rạc vô định.
“Nếu không nói kéo ra ngoài đánh năm mươi trượng!”
Đoàn Y Lăng do dự chớp mắt một cái, mới nói: “Ta mới đi gặp Thuận phi về, lúc đi trong tay cầm theo đèn lồng, lúc trở về liền không thấy đèn lồng nữa……….”
Trưởng Công chúa ngẩng đầu lên.
Nhưng thần tử này cũng nghe thấy được lời của Đoàn Y Lăng, đều dừng khóc thảm thiết, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngẩn ngơ, chẳng lẽ trận đại hỏa hoạn hôm nay thật sự có kỳ quặc?”
Tả tướng lập tức phản ứng kịp, hắn đứng lên, cả giận nói: “Chuyện lớn như vậy nương nương không nên nói bậy nói bạ!”
Hắn lại cúi người thật sâu bái Trưởng Công chúa, lời nói thành khẩn: “Công chúa! Diễm phi là người Kinh quốc, lời nàng ta nói làm sao có thể tin tưởng!”
Tiểu Chu tử lập tức nói: “Nô tài nghĩ ra ra rồi! Bệ hạ vốn không có kêu Thuận phi nương nương, là Thuận phi nương nương đột nhiên chạy tới!”

“Ta không có!” Trong nhóm cung tần đang quỳ kia vang lên một tiếng thét kinh hãi. Thuận phi từ trên mặt đất đứng dậy, vội vàng chạy đến phía trước.
Nước mắt trên mặt nàng vẫn chưa khô. Không phải đau lòng vì Hoàng đế đã chết, mà là đau lòng sau khi Hoàng đế chết đi những ngày tháng yên lành không còn nữa!
“Công chúa! Làm sao ta có thể hại Bệ hạ! Ta....Ta chỉ là muốn đến gặp Bệ hạ một lần. Sau khi Bệ hạ ra lệnh cho ta rời đi, ta vẫn chưa trở về mà!”
Thuận phi chỉ vào Đoàn Y Lăng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cái người dị tộc kia vì sao phải trợn mắt nói lời bịa đặt!”
Đoàn Y Lăng “Xuy” một tiếng, “Ngươi nói không có là không có, đừng giống như người đàn bà chanh chua chỉa vào người ta! Cũng không ngại mất mặt xấu hổ!”
Trưởng Công chúa và Lục Vô Nghiên liếc nhau, nhanh chóng trao đổi ý kiến.
Trận hỏa hoạn này đến cùng có phải Thuận phi làm hay không cũng không quan trọng, nhưng hôm nay có nhân chứng, nếu như lợi dụng chuyện này, trái lại có khả năng diệt trừ Tả tướng.
“Người tới!” Trưởng Công chúa vung tay áo, “Đem Thuận phi và Tả tướng áp giải vào Thiên lao.”
Tả tướng liều mạng vùng vẫy, lớn tiếng hô: “Oan uổng quá! Thần tử làm sao có thể làm chuyện như vậy! Nhất định là Sở Ánh Tư ngươi vu oan hãm hại!”
Thuận phi tê liệt ngã xuống đất, khóc đến hoa lê đãm mưa.
Lục Vô Nghiên tiến lên một bước, lạnh nhạt nói: “Tả tướng đại nhân, ngươi cấu kết với Vệ vương và Hoàng thất Kinh quốc, hôm nay lại hãm hại Bệ hạ tội thật sự không thể tha.”
Động tác vùng vẫy của Tả tướng cứng đờ, chấn kinh nhìn Lục Vô Nghiên.
Hắn cũng không sợ người khác vu oan cho Thuận phi chuyện phóng hỏa mưu hại Bệ hạ, bởi vì hắn tin tưởng nữ nhi của hắn sẽ không làm vậy, chỉ cần nữ nhi của hắn không làm, dù sao cũng có khả năng điều tra rõ chân tướng mà trở mình. Nhưng chuyện hắn cấu kết với Vệ vương đã là chuyện chắc như đinh đóng cột! Kia đúng là tội mưu phản!”
“Ngươi! Ngươi không cần ngậm máu phun người!” Tả tướng trừng to hai mắt, vô cùng phẫn nộ. Chỉ có hắn biết trong lòng chứa bao nhiêu khẩn trương sợ hãi.
Lục Vô Nghiên vẫy vẫy tay, Nhập Tửu trình lên mấy phong thư. Đó là mấy bức thư tín Sở Hành Trắc gửi cho Tả tướng. Lục Vô Nghiên để cho mấy vị cựu thần tự mình nghiệm coi chữ viết, vài vị cựu thần nhận ra bút tích của Sở Hành Trắc.
Khi Tả tướng nhìn thấy những thư tín đó, sắc mặt càng đen hơn.
Trong đám triều thần có người lớn tiếng hét chói tai: “Tả tướng cấu kết với Vệ vương nhiều năm, trách không được một lòng muốn đưa nữ nhi vào cung làm phi, mục đích là để mưu hại Bệ hạ!”
Hai chuyện chất chồng lên đầu Tả tướng, không còn khả năng xoay người. Lúc hắn bị kéo xuống, cả người đều ngây ngốc, hắn biết chính mình đã triệt để kết thúc rồi!
Lúc trước Sở Hoài Xuyên ốm yếu, trong triều có Trưởng Công chúa cầm giữ, thế của Vệ vương không nhỏ, hắn vì tìm cho mình một con đường lui mới nương tựa nơi Vệ vương. Về sau, thân thể Sở Hoài Xuyên từ từ tốt lên, hắn mới thay đổi chủ ý muốn đưa con gái vào cung, nếu con gái của hắn có thể làm Hoàng hậu, thì hắn không cần làm việc cho Vệ vương nữa.
Hắn cho rằng mình đủ thông minh, để lại hai còn đường, lại thật không ngờ hôm nay lại lật thuyền.
Những người ngày thường nhẫn nhục đi theo Tả tướng đều im lặng, ai cũng không dám nói giúp cho hắn.
Cung tần quỳ khóc khiến Trưởng Công chúa phiền lòng một hồi, bà lệnh cho Tiều Chu tử tiễn các cung tần về cung của mình. Tiểu Chu tử vội vàng lĩnh mệnh, an bài cung nữ, thái giám đưa những phi tử này trở về.
Tiểu Chu tử lặng lẽ liếc mắt nhìn Trưởng Công chúa một cái, thấy bà nghiêng đầu nhỏ giọng bàn chuyện với Lục Vô Nghiêng không chú ý đến bên này, lúc này hắn mới tự mình đưa Đoàn Y Lăng hồi tẩm cung.
Đường nhỏ vắng vẻ, Đoàn Y Lăng đè thấp giọng nói: “Tần đại nhân ở đâu?”
Tiểu Chu tử nhìn quanh bốn phía thấy không có ai mới nói: “Nương nương chớ buồn, nếu Tần đại nhân đã đồng ý với nương nương sau khi xong chuyện sẽ đưa người xuất cung, chắc chắn sẽ không nuốt lời. Chỉ là hiện giờ Hoàng cung đã bị phong tỏa hoàn toàn, nương nương cần phải kiên nhẫn chờ vài ngày.”
Tuy rằng trong lòng Đoàn Y Lăng không kiên nhẫn, nhưng cũng hiểu rõ lời của Tiểu Chu tử không giả, đành phải rầu rĩ không vui trở về tẩm cung. Nàng nghĩ không muốn ở lại Hoàng cung này thêm một ngày nào nữa!
Hôm qua Tần Cẩm Phong đến tìm nàng, nói nàng chỉ cần chỉ ra và xác nhận Thuận phi là có thể giúp nàng xuất cung. Vốn trong lòng nàng còn có kiêng kị, nhưng suy nghĩ cả đời này phải ở trong Hoàng cung, nàng liền đồng ý.... ...
Trưởng Công chúa căn bản không tin Sở Hoài Xuyên đã chết, nhưng nhìn hai thi thể trên mặt đất, bà hoàn toàn nghĩ không ra tới cùng là Sở Hoài Xuyên muốn làm cái gì? Giận dỗi với bà, ném một đống cục diện rối rắm này rồi chạy trốn ư?
Từ trước đến nay Trưởng Công chúa luôn bình tĩnh lần đầu tiên tâm loạn như ma.
“Mẫu thân,” Lục Vô Nghiên nhíu mày, “Người định làm như thế nào? Quốc gia không thể một ngày không có vua, trong triều nhất định rung chuyển.”
Trưởng Công chúa thở dài, “Đứa nhỏ này như thê nào lại tùy hứng như vậy chứ! Hiện giờ hai nước sắp giao chiến, trong triều rung chuyển, hắn tại đây cái.....”
“Hà công công?” Trưởng Công chúa có chút kinh ngạc nhìn hai tiểu thái giám đỡ Hà công công đi tới.
Hà công công là người tâm phúc bên cạnh Tiên đế, trọng thần trong triều nhìn thấy hắn còn phải cung kính. Hiện giờ hắn đã qua bảy mươi tuổi, sau khi Tiên đế băng hà, hắn cự tuyệt Hoa phủ, đi Hoàng lăng túc trực bên linh cửu của Tiên đế.
Lúc nhỏ Trưởng Công chúa cũng được Hà công công chăm sóc không ít, bà tự mình nghênh đón, “Hà công công, người như thế nào lại đến đây?”
Bà vừa dứt lời, khi hạ mắt xuống, liền nhìn thấy hộp gấm trong tay Hà công công.
“Lão nô tới là để tuyên chỉ.” Hà công công cười từ ái, mở hộp gấm, lấy ra thánh chỉ ở bên trong.
“Sở Ánh Tư tiếp chỉ ---”

Trưởng Công chúa đứng cứng ngắc một hồi, mới từ từ quỳ xuống.
“Chiếu viết, Trưởng Công chúa Sở Ánh Tư phò chính được mười bảy năm, lo lắng hết lòng. Công lao to lớn, vang danh sử sách. Sau khi Trẫm băng hà nếu như trong cung không có Thái tử, được ban cho kế thừa ngôi vị Hoàng đế, bảo vệ Đại Liêu ta, khâm tứ.”
Hà công công tuyên đọc xong, khép thánh chỉ lại, đưa cho Trưởng Công chúa. Nhưng Trưởng Công chúa quỳ tại chỗ thật lâu không có tiếp chỉ.
“Công chúa?” Hà công công lại nhỏ giọng nói một lần nữa.
Lúc này Trưởng Công chúa mới từ từ phục hồi tinh thần, tiếp nhận thánh chỉ. Thánh chỉ đặt ở trong tay, bà chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề.
Hà công công thở dài, tiến lên một bước đỡ Trưởng Công chúa đứng dậy, sau đó được hai tiểu thái giám trợ giúp, quỳ xuống, hô lớn: “Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!”
“Khoan đã! Ai biết được thánh chỉ này là thật hay giả!” Một quan viên đứng lên.
Mặt khác một quan viên cũng đứng lên theo, “Xin hỏi Hà công công, Bệ hạ lập chiếu thư khi nào?”
“Trước tiên còn thỉnh kiểm tra thánh chỉ này là thực hay giả!”
“Cho dù trong cung không có Thái tử, theo lý nên chọn Thân vương làm Quốc vương kế tiếp, tại sao lại có thể để cho một nữ nhân xưng đế!”
“Ta thấy thánh chỉ này là giả!”
Hà công công đối với những chất vấn của những thần tử này đã sớm có chuẩn bị, hắn được hai tiểu thái giám đỡ đứng dậy.
“Chư vị đại thần bình tĩnh một chút chớ nóng nảy, thánh chỉ này là ba năm trước Bệ hạ đã lập ra. Lúc ấy không chỉ có lão nô, vài vị Thân vương cũng có mặt.”
Thân vương?
“Không sai, khi Bệ hạ lập ra thánh chỉ này, bổn vương cũng có mặt.” Quả Thân vương từ trong đám người đi ra.
Ngay sau đó, là Vệ Thân vương, Lỗ Thân vương, Hòa Thân vương và Cố Thân vương đều đi ra.
Ánh mắt Quả Thân vương đảo qua mấy người kia, hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi muốn kháng chỉ không tuân theo?”

Mấy thần tử kia cắn răng không hé miệng, nhưng biểu tình trên mặt đã bán đứng suy nghĩ của bọn hắn. Bọn hắn nghĩ không muốn tiếp nhận Trưởng Công chúa đăng cơ làm Hoàng đế.
Không chỉ có những người này lên tiếng, trong những thần tử trầm mặc khác cũng có rất nhiều người có cùng suy nghĩ như vậy.
Không khí bỗng lạnh xuống, bên trong sự giằng co là cất giấu những giương cung bạt kiếm hung hiểm.
Tào Chúc Nguyên từ trong đám người đi ra: “Cựu thần nói ra suy nghĩ của mình......”
Tào Chúc Nguyên là đại học sỹ trong triều, trong triều đại đa số những người tham gia khoa cử làm quan văn đều từng là đệ tử của hắn. Mọi người thấy hắn đứng dậy, nghĩ thầm, rằng hắn nhất định sẽ giữ vững chính thống!
Tào Chúc Nguyên quỳ xuống, khẩn thiết nói: “Từ lúc Bệ hạ đăng cơ đến nay, tùy tâm tình mà vào triều, không hỏi triều chính, không có công tích, càng không có chiến tích. Gần đây quản lý chính sự lại càng hoang đường, lấy vẹt thi đấu, đấu dế, thi đấu thi ngắm hoa cùng một loạt chuyện vui đùa thăng bãi chức quan. Đại Liêu ta và Kinh quốc giao chiến hết sức phô trương lãng phí, xây dựng cung điện, bỏ mặc Đại Liêu ta nguy nan không để ý…….”
Lục Vô Nghiên khó tin nhìn về phía Tào Chúc Nguyên, Tào Chúc Nguyên người này cả đời đọc sách, cả đời ca tụng tâm thánh hiền, một lòng vì chủ, luôn luôn chủ trương trao trả chính quyền lại cho Bệ hạ. Lục Vô Nghiên dứt khoát không tin những lời này là hắn nói ra.
Không chỉ có Lục Vô Nghiên, những triều thần vẫn luôn đối nghịch với hắn cảm thấy chấn kinh. Nhất là những học trò của hắn, lại càng há to miệng, giống như không nhận ra hắn vậy.
“….Tiên đế thành lập Liêu quốc, là vì để yên ổn lòng dân, là vì thiên hạ thái bình. Nếu như Tiên đế biết được những việc làm của Bệ hạ chắc chắn sẽ đau lòng…..” Tào Chúc Nguyên giơ tay, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
“Mà Trưởng Công chúa một lòng nhẫn nhục chịu khó vì Đại Liêu ta, là một người có tấm lòng yêu thương to lớn, lại có hiểu biết uyên thâm của bậc Đế vương. Thần, Tào Chúc Nguyên nguyện thề sống chết nguyện trung thành mãi mãi……Bệ hạ!”
Hắn quỳ sấp thật sâu, hô to: “Bệ Hạ Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!”
Những cựu thần một lòng theo phò Sở Hoài Xuyên nhìn thân thể Tào Chúc Nguyên quỳ rạp dưới đất, đều triệt để luống cuống. Bọn hắn bỗng nhiên nhớ tới Hữu tướng!
Hữu tướng đâu rồi?
“Hữu tướng đại nhân!” Có người hô to một tiếng, nhìn Hữu tướng đang vội vàng chạy tới.
Hữu tướng cước bộ vội vàng, trên mặt là một mảnh tái mét.
Tần Cẩm Phong chậm rì rì đi sát sau lưng hắn.
Những thuộc hạ của Hữu tướng lập tức nghênh đón, tỉ mỉ kể lại sự việc với hắn. Thỉnh thoảng, nhìn về phía Trưởng Công chúa vẫn đang im lặng.
Hữu tướng khoát tay áo, gạt những thuộc hạ này ra, hắn đi đến chỗ Trưởng Công chúa quỳ xuống, “Thần, tham kiến Bệ hạ, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!”

Lặng yên không tiếng động.
Hắn…..Nếu hắn không làm theo, cháu gái của hắn sẽ chết! Trách không được….. Trách không được đột nhiên Sở Hoài Xuyên muốn lập cháu gái của hắn làm Hoàng hậu. Sớm biết như vậy, hắn sẽ không đưa cháu gái bảo bối của hắn vào Hoàng cung!
“Hữu tướng! Làm sao ngươi có thể như vậy!” Một vị cựu thần thở phì phò đứng dậy, “Nếu Đại Liêu ta do nữ nhân làm Hoàng Đế, ta lập tức dứt khoát cáo lão hồi hương!”
Lại một võ tướng đứng lên, lớn tiếng nói: “Mao Kiến Bình ta sẽ không vì một nữ nhân mà đánh giặc! Nếu hôm nay Trưởng Công Chúa kế vị, bản tướng mang theo binh mã trong tay cự tuyệt không ra chiến trường.”
Tần Cẩm Phong từ phía sau Hữu tướng đi tới: “Trong tay thần cũng có một đạo thánh chỉ của Bệ hạ.”
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Hắn từ trong tay áo lấy ra mấy tờ danh sách, “Ý chỉ của Bệ hạ, nếu như có người không tuân theo Tân Đế, đương nhiên có thể rời đi. Nơi này, là danh sách quan viên bổ sung thay thế cho mỗi vị quan hiện giờ ở trong triều.”
“Dĩ nhiên, thực thi như thế nào, còn thỉnh Bệ hạ định đoạt.” Tần Cẩm Phong đi đến trước mặt Trưởng Công chúa, cung kính dâng danh sách lên cho Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa có chút cứng ngắc đưa tay, nắm lấy danh sách được viết chi chit ở trong tay.
“Thật khéo,” Quả Quận vương bỗng chốc nở nụ cười, “Trong tay Bổn vương cũng có một đạo thánh chỉ.”
Hắn giơ tay, có người hầu dâng thánh chỉ đến.
“Phụng ý chỉ của Bệ hạ, nếu như có người bất kính với Tân Đế, giết không tha!”
“Ngoài ra, Bổn vương cùng Vệ thân vương, Lỗ thân vương, Hòa thân vương, Cố thân vương tổng cộng có hai mươi bảy vạn binh mã đóng ở gần thành. Từ nay về sau, binh tướng dâng cho Tân Đế, vì nước sử dụng!”
Quả thân vương cùng vài vị Thân vương khác, đồng thời quỳ xuống trước mặt Trưởng Công chúa. Từ nay về sau, những binh mã dưới trướng của bọn họ đều dâng cho triều đình. Điều này đại biểu cho sự trung thành tuyệt đối.
Ánh mắt Trưởng Công chúa nhìn thánh chỉ từ từ dời đi, nhìn về phía Hà công công, mấy vị Thân vương, Tần Cẩm Phong, Tào Chúc Nguyên còn có Hữu tướng.
Giống như, toàn bộ đều đã từ từ sáng tỏ.
Lục Vô Nghiên cũng từ trong kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, hắn sợ Trưởng Công chúa nhất thời không nghĩ ra, vội vàng đi đến bên cạnh bà đỡ lấy bà, vừa nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẫu thân?”
Trưởng Công chúa giương mắt nhìn về phía Vũ Tiên cung ở phía trước.
Vũ Tiên cung đã cháy sạch không còn cái gì.
Trưởng Công chúa giống như thấy Sở Hoài Xuyên trước đây, ốm đau bệnh tật ngồi ở trên bậc thềm chờ bà tới đón hắn. Hắn hiểu chuyện gật đầu, làm bộ vui vẻ nói: “Hoàng tỷ yên tâm, một mình Xuyên nhi ở trong cung rất tốt.”
Nàng lập tức nghĩ tới tối hôm đó Sở Hưởng Lạc được lập làm Thái tử, Sở Hoài Xuyên ngồi trên bậc thềm đầy cỏ dại lẳng lặng nhìn bà. Hắn hỏi: “Hoàng tỷ, giữa tỷ và đệ, tới cùng là người nào không tín nhiệm người nào?”
“Cung điện to như vậy mà không có một nơi an ổn, khắp nơi là cơ sở ngầm, khắp nơi là nguy hiểm, làm gì có nửa phần giống gia đình…..”
“Hoàng tỷ, ngôi vị Hoàng đế này, Hoàng cung này, tất cả giang sơn này đều tặng cho tỷ thì như thế nào? Nhưng mà Hoàng tỷ có hay không nghĩ tới từ ngày đầu tiên lúc bắt đầu phòng bị Trẫm, Trẫm cũng sẽ khổ sở?”
Lúc hắn nói những lời này giống như là cười, chỉ là mơ hồ rơi xuống một giọt lệ.
Trưởng Công chúa cảm thấy trong lòng một trận buồn rầu đau đớn, giống như có thứ gì đó đánh cuộc, lại giống như có ai giáng cho bà một đòn nghiêm trọng.
Bà vẫn cứ coi hắn là đứa bé, cho rằng hắn hồ nháo tùy hứng, cho rằng hắn tùy ý làm bậy. Thậm chí ngay lúc nãy vẫn trách cứ hắn bỏ lại một đống cục diện rối rắm, không để ý đến nguy hiểm của người khác, chỉ lo rũ bỏ trách nhiệm của mình, ung dung tự tại vui sướng.
Nhưng mà hắn đã an bài tốt hết tất cả mọi chuyện.
Là hắn cố ý.

Từ lúc mới bắt đầu, Trưởng Công chúa nhận được tin tức hắn âm thầm mượn sức tâm phúc, ngày đó bắt đầu liên lạc với Thân vương, thì ra là hắn chuẩn bị cho ngày hôm nay.
Hắn mời Hà công công ban bố thánh chỉ kế vị.
Hắn dùng cái chết của mình để kéo xuống một đảng của Tả tướng.
Hắn lợi dụng nhược điểm thương yêu cháu gái của Hữu tướng, cố ý phong cho cháu gái của Hữu tướng làm Hoàng hậu, lại lấy tánh mạng áp chế. Còn tìm Tần Cẩm Phong làm thuyết khách, hạ mật chỉ cho Hữu tướng. Hắn một tay đè áp một phái phụ tá Hữu tướng.
Mặt khác thời gian cấp bách, cho nên cố ý dùng hành vi hoang đường che dấu đi người chân chính muốn đề bạt và loại bỏ.
Hắn không tiếc mang danh trở thành một tên hôn quân, lại lệnh Tần Cẩm Phong thuyết phục Tào Chúc Nguyên dưới tình huống ngày hôm nay, nêu ra từng việc làm xấu của hắn.
Hắn lại biết có một đảng ngoan cố không muốn chấp nhận việc một nữ nhân xưng đế, cho nên hắn mất một thời gian dài viết ra danh sách tất cả những quan viên triều đình bổ sung thay thế. Không vì thực sự hữu dụng, mà là cho thấy thái độ của hắn.
Những thứ này còn chưa đủ.
Binh quyền, binh quyền mới chính là trọng yếu nhất.
Kỳ thật từ ba năm trước hắn đã bắt đầu thuyết phục vài vị Thân vương, chỉ là năm nay mới bắt đầu hành động, bị Trưởng Công chúa phát hiện.
Thậm chí Trưởng Công chúa hoài nghi Sở Hoài Xuyên liên hệ với binh quyền của các vị Thân vương là vì giữ hoàng quyền của hắn. Nhưng mà, hắn lại giao hết những binh quyền này lại cho bà, làm lễ tặng bà xưng đế.
“Mẫu thân?” Lục Vô Nghiên lại nhẹ giọng gọi một tiếng.
*** Editor: minhngoc20vt **
Trưởng Công chúa suy nghĩ cẩn thận sự việc, tự hắn cũng đã thấy thông suốt rồi. Trong lòng Lục Vô Nghiên một trận buồn bã, hắn lại lo lắng trong lòng Trưởng Công chúa khó chịu.
Trưởng Công chúa nhắm mắt lại, đè ép chút ẩm ướt nơi đáy mắt.
Bà xoay người, hướng về phía các quần thần đang quỳ dưới đất hơi giơ tay, “Chúng ái khanh bình thân—”
…..
Hoàng cung phong bế ba ngày, không thu hoạch được gì. Sở Ánh Tư không phong bế Hoàng cung nữa, nhưng vẫn như cũ phái tất cả người trong Hoàng thành ngầm lùng bắt.
Nhưng mười ngày trôi qua, vẫn hoàn toàn không có tin tức gì của Sở Hoài Xuyên.
Ngày Sở Ánh Tư đăng cơ, bà vẫn như cũ mặc cung trang phiền phức, chỉ là bây giờ, cung trang trên người không phải được thêu hình Phượng múa nữa, mà là Hắc long tượng trưng cho uy nghi của bậc Đế vương.
Trên đài tế trời, bà chậm rãi xoay người.
“Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!” Quần thần và dân chúng nằm xuống quỳ lạy, âm thanh chấn động trời.
Sở Ánh Tư ngẩng đầu nhìn chân trời phía xa thẳm, vừa nhìn về mỗi tấc đất trong lãnh thổ Đại Liêu. Trong lòng bà nổi lên tuyên ngôn bảo vệ quốc gia này, nhưng cứ luôn hiện lên trước mắt bà hình ảnh Sở Hoài Xuyên cợt nhả.
Lần trước đi lên đàn tế trời này, đó là nắm tay Sở Hoài Xuyên, bước từng bậc thềm đi lên.
Sở Hoài Xuyên mới năm tuổi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Hoàng tỷ, ta sẽ làm một Hoàng đế tốt!”
Bà không có nhìn hắn, mắt nhìn phía trước, nói: “Không thể nhiều lời.”
Sở Hoài Xuyên thè lưỡi, một lần nữa quay đầu trở lại, trịnh trọng bước từng bước tiến về phía trước.
…..
“Bệ hạ….” Tiểu Chu tử quỳ trên mặt đất, có chút sợ hãi nhìn Sở Ánh Tư.
Hắn biết chính mình phạm vào điều tối kỵ.
Toàn thân Sở Ánh Tư mặc long bào màu đen, bà ngồi trên ghế rồng, nhìn về phía Tiểu Chu tử đang quỳ dưới đất, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt lạnh lùng.
Tiểu Chu tử quỳ tại chỗ, run giọng nói: “Nô tài biết sai rồi! Biết sai rồi! Người tha cho nô tài một mạng đi! Bệ hạ….Bệ hạ nói đều là vì người! Nô tài đối với người là trung thành và tận tâm! Cho nên mới nói cho Tần đại nhân mấy câu, trừ lần đó ra, nô tài cái gì cũng chưa làm hết…..”
Tiểu Chu tử đương nhiên là trung thành và tận tâm vì Sở Ánh Tư. Sở Hoài Xuyên cũng là đang lợi dụng sự trung tâm của tiểu Chu tử, mới lấy lòng hắn.
Kỳ thật Sở Hoài Xuyên lấy lòng tiểu Chu tử mặt khác còn có một tầng dụng ý. Tiểu Chu tử là người của Sở Ánh Tư, hiển nhiên sẽ đem chuyện giả chết nói cho bà. Miễn cho ngốc tỷ này của hắn thực cho rằng hắn đã chết mà đau lòng.
Tần Cẩm Phong……
Tần Cẩm Phong đã từ quan rồi.
“Nhập Tửu, hiện tại Tần Cẩm Phong đang ở đâu?” Lục Vô Nghiên hỏi.
Sở Ánh Tư cũng quay đầu đi, nhìn về phía Nhập Tửu.
Nhập Tửu lộ ra vẻ mặt khó xử, “Ngày đó hắn dâng lên danh sách cho Bệ hạ sau đó liền lặng lẽ rời đi, mà trước đó một ngày hắn đã từ quan. Hiện giờ, không hề ở Hoàng thành.”
“Tần gia cũng không có tin tức?” Lục Vô Nghiên lại hỏi.
Nhập Tửu lắc đầu, nói: “Từ khi qua năm, hắn vẫn chưa trở về Tần gia.”
“Tra!” Sở Ánh Tư thở dài, “Nhất định phải tìm ra được người này!”
Ngày gần đây trong triều quan viên thay đổi liên tục, tuy coi như là an ổn, nhưng Sở Ánh Tư cũng bận rộn vô cùng. Lúc này trên mặt đã lộ ra vài phần mệt mỏi.
Lục Vô Nghiên đi đến sau lưng bà, nhẹ nhàng bóp vai cho bà.

Nhưng mà lúc này, Tần Cẩm Phong đã rời khỏi Hoàng thành. Hắn ăn mặc thành một tên ăn mày, theo hai người ăn mày cùng nhau ra khỏi thành. Sau một loạt kiểm tra, rốt cục thành công rời khỏi Hoàng thành.
Tuy nói toàn thành lùng bắt, nhưng Hoàng thành lớn như vậy, thủ vệ tại cửa thành cẩn thận đến thế nào, cũng không tra ra được một người dịch dung cải trang tỉ mỉ như vậy.
Sau khi Tần Cẩm Phong rời khỏi Hoàng thành, không có lập tức thay đổi cải trang trên người, mà tiếp tục đi cùng hai người ăn mày một đoạn. Đợi đến khi trời tối đen, hắn mới lặng yên không tiếng động rời khỏi.
Hắn thừa dịp bóng đêm chui vào ngõ nhỏ ở nhà dân, đến trước một gian nhà nhỏ nhẹ nhàng gõ cửa. Không dám gõ cửa quá lớn, sợ kinh động người ở bên trong.
Hắn lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, đợi một hồi lâu, mới nghe thấy trong nhà truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ.
Ngăn cách một cánh cửa, nghe tiếng bước chân của nàng, hắn dường như có thể thấy được dáng đi của nàng.
“Két…..”
Cửa bị đẩy ra một kẽ nhỏ, lộ ra mặt của Lục Giai Bồ.

“Tần đại nhân….” Trong nháy mắt đôi mắt của Lục Giai Bồ lộ ra vẻ vui sướng, vội vàng đẩy cửa ra, để cho Tần Cẩm Phong tiến vào.
Tần Cẩm Phong đứng tại chỗ không bước vào cửa, mỉm cười nói: “Nương nương thu thập một chút, nên xuất phát.”
Nghe được Tần Cẩm Phong nói như vậy, trong lòng Lục Giai Bồ vui mừng càng sâu, nàng vội vàng gật đầu, chạy chậm trở về phòng thu dọn đồ đạc.”
Nhìn bóng lưng vui mừng của Lục Giai Bồ, khóe miệng Tần Cẩm Phong không khỏi hiện lên ý cười.
Hắn đương nhiên biết nàng vui mừng vì điều gì, bởi vì rất nhanh có thể nhìn thấy Sở Hoài Xuyên rồi. Mặc kệ nàng vui mừng vì cái gì, chỉ cần nàng thật sự vui vẻ, hắn liền vui mừng thay cho nàng.
Rất nhanh Lục Giai Bồ từ trong nhà đi ra, ôm Sở Hưởng Lạc trong lòng. Sở Hưởng Lạc vốn là một hài tử vô cùng an tĩnh, mặc dù lúc này tỉnh, nhưng cũng không khóc không nháo, chỉ cầm lấy chiếc vòng phỉ thúy của Lục Giai Bồ chơi đùa.
Hành lý của Lục Giai Bồ rất ít, nhưng của Sở Hưởng Lạc nhiều hơn một chút.
Thấy nàng ôm hài tử, lại cầm theo đồ đạc, lúc này Tần Cẩm Phong mới bước một bước về phía cánh cửa, cầm đồ giúp nàng.
“Đa tạ Tần đại nhân.” Lục Giai Bồ có chút áy náy nhìn hắn.
Tần Cẩm Phong không nói gì thêm, dẫn Lục Giai Bồ đi ra ngoài, ngõ tắt cực kỳ hẹp, không thể chạy xe ngựa vào, cũng không thể kinh động đến hộ gia đình khác.
Ban đêm có chút đen, đường bùn cũng không dễ dàng đi.
Tần Cẩm Phong không khỏi có chút bước chậm lại.
Lục Giai Bồ thận trọng, đương nhiên hiểu được Tần Cẩm Phong có ý tốt. Nàng cắn môi, không nhiều lời, chỉ là bước nhanh hơn.
Rốt cục đã đi tới đoạn cuối cùng của ngõ tắt, xa xa thấy xe ngựa đang chờ, Lục Giai Bồ nhẹ nhàng thở ra.
Vì tránh tai mắt của người khác, đã nhiều ngày Lục Giai Bồ một mình ở trong nhà, không chỉ tự mình giặt đồ nấu cơm, còn chăm sóc Sở Hưởng Lạc. Lúc nàng chưa xuất giá, là dòng nữ chính tôn quý của Ôn quốc công phủ, sau khi xuất giá lại càng là Quý phi địa vị cao, chưa từng làm những việc này. Hiện giờ lên xe ngựa, nghĩ đến rất nhanh sẽ nhìn thấy Sở Hoài Xuyên, lúc này nàng mới thật sự nhẹ nhàng thở ra.
Đoạn đường này, không hề gần.
Bên người Lục Giai Bồ không có hạ nhân, Tần Cẩm Phong tự mình chạy xe ngựa. Cô nam quả nữ, lại đồng hành gần hơn một tháng.
Nhưng mà Tần Cẩm Phong không phải là người đường đột, bình thường sẽ ngồi ở ngoài xe ngựa chỗ xa phu ngồi, ngay cả khi trời mưa, cũng chỉ khoác áo tơi chứ không hề vào.
Lục Giai Bồ đẩy cửa xe ngựa ra một chút, “Tần đại nhân, mưa càng ngày càng lớn, trước hãy tìm chỗ trú mưa đí.”
Tần Cẩm Phong do dự một hồi, vẫn đồng ý.
Một ngôi miếu bị bỏ hoang, Lục Giai Bồ ôm Sở Hưởng Lạc, chơi đùa với hắn. Tần Cẩm Phong vẫn đứng ở cửa, đưa lưng về phía Lục Giai Bồ ngắm mưa to bên ngoài.
Sở Hưởng Lạc lập tức ngáp ngủ thiếp đi.
Lục Giai Bồ ngẩng đầu, nhìn Tần Cẩm Phong ở phía trước, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tần Cẩm Phong nghe thấy được, lại làm bộ như không nghe thấy.
Mưa này rất nhanh liền ngừng, bọn họ lại phải tiếp tục chạy. Đoạn đường kế tiếp, trừ khi cần thiết, hai người hoàn toàn không nói chuyện với nhau.
Lại đi tới hơn mười ngày, bọn họ bắt đầu chuyển từ xe ngựa sang đi thuyền. Ở trên thuyền hơn mười ngày, rốt cục đến một đảo nhỏ.
Tần Cẩm Phong dẫn Lục Giai Bồ đi sâu vào đảo nhỏ, hai bên đường hoa dại nhỏ uể oải nở rộ. Tầm mắt từ từ mở rộng, một tòa nhà nhỏ vô cùng đơn giản xuất hiện ở trong tầm mắt.
Lục Giai Bồ ôm chặt Sở Hưởng Lạc, bước nhanh vào trong sân nhà.
“Hưởng Lạc, chúng ta sắp được nhìn thấy phụ hoàng rồi!” Giọng nói của nàng tràn đầy vui mừng.
Nhưng mà, không ai. Tất cả căn phòng trống không, một người cũng không có.
Tươi cười trên mặt Lục Giai Bồ từ từ nhạt xuống. Sở Hưởng Lạc bị Lục Giai Bồ ôm vào trong ngực cái gì cũng không hiểu, chỉ biết vươn tay nhỏ ra nắm vạt áo của nàng.
Tần Cẩm Phong thu biểu tình ấy vào trong mắt, nhẹ giọng nói: “Lần này khó tránh người khác sinh nghi, lại vì dễ bề hành động, mới có thể để cho nương nương và Bệ hạ lần lượt đến đây. Trước mắt mặc dù Bệ hạ chưa tới, nhưng ước chừng hai ba ngày nữa sẽ đến. Nương nương không cần lo lắng.”
Trong suốt cả một đoạn đường, Tần Cẩm Phong khó có được nói một hơi nhiều như vậy.
“Ta biết, cám ơn……” Lục Giai Bồ lại lần nữa cười rộ lên, nhợt nhạt ôn nhu.
Nhưng trong ý cười của nàng, luôn mang theo chút áy náy.
Sở Hoài Xuyên lấy lòng rất nhiều người, nhưng hắn cần một người để tin cậy tuyệt đối đem tất cả các điểm, xây dựng sợi dây gắn kết. Hắn chọn đi chọn lại, trải qua một phen thăm dò, cuối cùng chọn Tần Cẩm Phong.
Vì để cho Tần Cẩm Phong trung thành và tận tâm, Sở Hoài Xuyên liền để cho Lục Giai Bồ truyền lời.
Vì vậy, lúc trước Phương Cẩn Chi thấy Tần Cẩm Phong ở phía sau núi giả nhờ thị vệ đưa đồ đến Lạc Nhứ cung, đó là thuốc giả chết Tần Cẩm Phong lấy được từ trong tay của Lưu Minh Thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.