Chương trước
Chương sau
"Tứ lang, huynh không cần phải làm như vậy, ta không nhận nổi cái quỳ của huynh đâu." Lục Giai Bồ nghiêng đầu, phân phó nha hoàn sau lưng đỡ  Tần Tứ lang đứng dậy.
"Giai Bồ, nàng phải tin tưởng ta!" Tần Cẩm Phong bước lên một bước. Lại thấy Lục Giai Bồ lùi về phía sau một bước, hắn không thể không dừng bước lại.
"Chuyện này không liên quan đến việc tin tưởng. Chuyện đã đến nước này, huynh còn có thể làm gì nữa?" Lục Giai Bồ chậm rãi lắc đầu. "Huynh không thể không lấy nó."
Lục Giai Bồ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Lục Giai Nhân đang rơi lệ nhìn Tần Cẩm Phong, nàng muốn cười lạnh, nhưng chỉ còn lại sự mệt mỏi. Trong lòng nàng hiểu, chuyện liên quan đến hai gia tộc, Tần Cẩm Phong không thể không lấy Lục Giai Nhân.
"Tại sao không thể? Ta với nàng ta trong sạch!" Tần Cẩm Phong vô cùng nóng nảy, nhưng trong lòng hắn không khỏi hốt hoảng. Hắn cũng hiểu chuyện phát triển tới mức này, muốn làm như không có chuyện gì xảy ra mà lấy Lục Giai Bồ thì thật sự quá khó khăn.
"Duyện phận của ta và huynh đã hết, sau này đừng gặp lại." Lục Giai Bồ cười thoải mái thản nhiên.
"Ta muốn trở về." Lục Giai Bồ nói với Phương Cẩn Chi đang đỡ nàng.
Phương Cẩn Chi muốn khuyên, nhưng vẫn nuốt mấy lời muốn nói trở vào. Nàng đỡ Lục Giai Bồ quay trở về, trước khi đi còn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tam nãi nãi và Lục Giai Nhân.
Tần Cẩm Phong ngẩn người nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Lục Giai Bồ, trước mắt vẫn hiện lên nụ cười má lúm đồng tiền thoáng qua của nàng trước đi bỏ đi không thể nào gạt khỏi tâm trí. Tần Cẩm Phong vốn chỉ có trách nhiệm đối với thê tử tương lai, nhưng trong giờ khắc này, trái tim lại vì cô nương dịu dàng như nước này mà nổi sóng.
Tần Vũ Nam liên tiếp nhảy mũi hai cái, lúc này Tần Cẩm Phong mới hồi phục tinh thần.
"Vũ Nam, đã bảo muội không cần đi theo rồi mà." Tần Cẩm Phong cởi áo khoác ngoài choàng lên người Tần Vũ Nam.
Phương Cẩn Chi quay đầu lại, dùng đôi mắt sâu thăm thẳm liếc nhìn đôi huynh muội này. Nàng híp mắt, trong mắt thoáng qua chút tính toán.
Sau ngày hôm đó, Lục Giai Bồ cũng không tiếp tục làm ầm ĩ tự sát. Khóe miệng của nàng vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt như trước, nàng vẫn ăn cơm đúng bữa, nghỉ ngơi đúng giấc. Nhưng cả người vẫn bắt đầu gầy đi.
Lúc Phương Cẩn Chi nói chuyện với nàng ấy, nàng ấy sẽ nghiêm túc lắng nghe, còm mỉm cười đáp lại. Nhưng mỗi lần thất thần, nỗi cô đơn trong mắt không thể nào gạt đi được. Như một người mất hồn.
Nàng thật sự đã bị chính mình mẫu thân và muội muội của mình tổn thương thấu tận tâm can, lúc Tam nãi nãi và Lục Giai Nhân đến thăm nàng, nàng cũng không khóc không nháo, không còn nhắc đến những chuyện ngày hôm đó. Vẫn là Lục Giai Bồ có tri thức hiểu lễ nghĩa như trước đây, dịu dàng hiền thục lương thiện. Chỉ là ánh mắt của nàng khi nhìn Tam nãi nãi và Lục Giai Nhân đã thay đổi. Ánh mắt của nàng lạnh lẽo, không mang theo một chút tình cảm nào, thậm chí ngay cả thù hận cũng không có, giống như nhìn người xa lạ.
Phương Cẩn Chi cũng nghĩ ra vài biện pháp trêu chọc Lục Giai Bồ, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Phương Cẩn Chi cũng chỉ có thể thở dài theo nàng ấy. Lục Giai Bồ nói không sai, vô luận là Lục gia hay là Tần gia đều không phải là gia đình bách tính tầm thường, há có thể vì hôn sự của con cháu mà làm hỏng mối quan hệ.
Mối liên hôn giữa Lục gia và Tần gia không bị hủy bỏ, hôn kỳ cũng không dời lại, có điều tân nương Lục Giai Bồ đã đổi thành Lục Giai Nhân.
Nghe nói Tần Cẩm Phong đã từng phản đối, nhưng bị trưởng bối trong nhà dùng gia pháp rất nặng. Lúc Phương Cẩn Chi nói việc này cho Lục Giai Bồ, Lục Giai Bồ cũng chỉ cười nhạt, không bộc lộ cảm xúc gì quá lớn.
Phương Cẩn Chi cảm thấy Lục Giai Bồ của ngày hôm qua đã chết.
Ngày mười lăm tháng giêng sẽ là ngày Lục Giai Bồ nhập cung, thậm chí Phương Cẩn Chi còn cảm thấy nàng ấy có thể rời đi trước ngày đại hôn của Tần Cẩm Phong và Lục Giai Nhân cũng là một chuyện tốt. Phương Cẩn Chi nhìn chăn hỉ thêu gần xong, quyết định cầm châm tuyến lên thêu tiếp.
Nhập cung làm phi tần không phải là đón dâu thông thường, thậm chí cũng không dùng đến đồ cưới. Nhưng Phương Cẩn Chi vẫn muốn tặng bộ giường hỉ này cho Lục Giai Bồ. Hôm nay đã là ngày mười hai tháng giêng, không còn được mấy ngày. Phương Cẩn Chi không dám trì hoãn, nghiêm túc thêu.
"Cô nương, Nhị lang Phương gia đến." Mễ Bảo Nhi chạy thẳng một đường lên lầu thông báo với Phương Cẩn Chi.
"Nhị ca?" Phương Cẩn Chi hơi sửng sốt, sau đó chợt nhớ ra điều gì, lập tức trở nên vui mừng, nàng buông tú hoa châm trong tay xuống, nâng váy vội vã xuống lầu.
Phương Kim Ca đang ở trong phòng khách chờ Phương Cẩn Chi, trên chiếc bàn bên cạnh hắn là một hộp gấm.
"Nhị ca!" Phương Cẩn Chi len lén liếc nhìn cái hộp gấm trên bàn trước, mới cười hì hì nói: "Đa tạ nhị ca!"
Phương Kim Ca đã sớm bị thuyết phục bởi Phương Cẩn Chi, cái này gọi là đấm đá không đấu lại mặt cười, những năm qua, cho dù hắn có đối xử với nàng không khách khí nhiều như thế nào, nàng vẫn luôn nở nụ cười ngọt ngào, vẫn luôn có biểu hiện không thèm để ý chút nào. Phương Kim Ca từng cảm thấy Phương Cẩn Chi là một người rất có tâm kế, nhưng đã nhiều năm trôi qua, vẫn chưa thấy nàng gây ra bất cứ chuyện xấu xa gì. Cùng với sự trưởng thành của tuổi tác, suy nghĩ của Phương Kim Ca cũng dần dần thông suốt, cho dù nàng có tâm kế như thế nào cũng không mưu tính trên người hắn được, nên thái độ của hắn đối với nàng hai năm qua cũng hòa hoãn hơn nhiều.
"Được rồi, muội nhớ là đã thiếu ta một phần nhân tình là được! Thứ này vất vả lắm ta mới lấy được cho muội đấy." Phương Kim Ca nói xong liền đứng dậy. "Đồ cũng đã đưa tới cho muội rồi, ta đi đây."
"Nhị ca, đợi đã!" Phương Cẩn Chi ngăn hắn lại. "Sao có thể đi vội vàng như vậy, ngay cả một chén trà cũng chưa uống. Ta pha trà cho Nhị ca uống có được hay không? Nếu Nhị ca có thể ở lại dùng bữa tối thì còn gì bằng!"
"Không ở lại ăn tối." Phương Kim Ca từ chối.
"Vâng!" Phương Cẩn Chi mạnh mẽ gật đầu. "Vậy là ở lại uống trà?
Phương Cẩn Chi đẩy Phương Kim Ca ngồi xuống, rồi vội vàng phân phó Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đi lấy trà cụ.
Phương Kim Ca muốn không quan tâm đến nàng, nhưng Phương Cẩn Chi thật sự quá nhiệt tình, nên hắn cũng miễn cưỡng ở lại uống trà, thậm chí còn ở lại dùng cơm tối với cùng nàng.
Cuối cùng cũng lấy được thứ này, trong lòng Phương Cẩn Chi vô cùng vui vẻ. Lúc Phương Kim Ca rời đi, nàng còn đích thân tiễn hắn.
Ngày mùa đông rất mau tối, sau khi Phương Cẩn Chi tiễn Phương Kim Ca, trở về tiểu viện của mình thì chân trời đã thẫm lại. Cho nên Lục Vô Nghiên đứng nhìn nàng ở cuối con đường lát gạch đá xanh thật lâu, nàng cũng không chú ý.
Cho đến khi Phương Cẩn Chi đến gần, mới phát hiện ra Lục Vô Nghiên.
"Tam ca ca, sao huynh lại ở đây?" Phương Cẩn Chi kinh ngạc bước đến gần Lục Vô Nghiên. Thật sự thì Lục Vô Nghiên rất lười, từ lúc ở phủ Ôn Quốc Công cho nay, hắn chưa từng ra khỏi viện Thùy Sao. Cho nên khi Phương Cẩn Chi nhìn thấy bóng dáng của hắn bên vệ đường, mới cảm thấy kinh ngạc.
Lục Vô Nghiên rất không vui.
Hắn thật sự đã đứng ở đây rất lâu, đưa mắt nhìn Phương Cẩn Chi tiễn Phương Kim Ca rời đi, nhìn Phương Cẩn Chi nghiêng đầu cười đùa với Phương Kim Ca, nhìn mi mắt của Phương Cẩn Chi cong lên hình trăng khuyết.
Thật sự rất khó chịu, thật sự.
Phương Cẩn Chi nhận ra sắc mặt của Lục Vô Nghiên không được tốt lắm, nàng dè dặt hỏi: "Tam ca ca, ai đã làm cho huynh mất hứng vậy?"
"Muội."
Phương Cẩn Chi nhíu mày suy ngẫm, ngẫm lại hai ngày nay mình có làm cái gì chọc giận Lục Vô Nghiên hay không. Nhưng nàng nghĩ mãi cũng chẳng ra chút manh mối nào. Bởi vì chuyện của Lục Giai Bồ, mấy ngày nay Phương Cẩn Chi cũng không ở bên cạnh Lục Giai Bồ, chỉ ở trong lầu các của mình thêu chăn hỉ. Hoàn toàn không có cơ hội chọc giận Lục Vô Nghiên nha!
Không cần biết vì sao, cứ lấy lòng trước rồi hãy nói!
Phương Cẩn Chi cười hì hì kéo tay Lục Vô Nghiên, ngọt ngào nói: "Tam ca ca, trời tối rồi. Chúng ta trở về có được hay không? Lát nữa sẽ lạnh đó!"
Lục Vô Nghiên không lên tiếng, sắc mặt vẫn âm u.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc, thử kéo Lục Vô Nghiên đi, Lục Vô Nghiên cũng không cự tuyệt, để  mặc cho nàng kéo đi.
Phương Cẩn Chi lập tức uốn cong đôi mắt, kéo tay Lục Vô Nghiên đi về hướng viện Thùy Sao. Bảo Mễ Bảo Nhi đi theo nàng trước đó trở về một mình. Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần Phương Cẩn Chi đến viện Thùy Sao đều không cho nha hoàn của mình theo vào.
Sau khi đến viện Thùy Sao, sắc mặt của Lục Vô Nghiên vẫn chẳng khá hơn. Phương Cẩn Chi biến đổi đủ kiểu nói đùa chọc hắn cười.
Nhập Huân mới lặng lẽ nói cho Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên vẫn chưa dùng bữa tối. Phương Cẩn Chi mới bừng tỉnh đại ngộ, nàng vội bảo Nhập Huân và Nhập Trà mang bữa tối lên, kéo Lục Vô Nghiên đến bàn cơm.
"Được rồi, Cẩn Chi biết sai rồi. Muội không nên ăn tối một mình, còn quên báo lại cho Tam ca ca. Tam ca ca đang đợi muội có đúng hay không?" Phương Cẩn Chi gắp mấy mấy món Lục Vô Nghiên thích ăn đặt trước mặt hắn.
Sắc mặt của Lục Vô Nghiên hòa hoãn hơn một ít, nhưng vẫn không chịu động đũa như cũ.
Phương Cẩn Chi nhíu mày ra sức suy nghĩ một lúc, nàng đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, xoa xoa bụng hắn, sau đó hắng giọng một cái, cố ý lớn tiếng nói: "Vô Nghiên ngoan, tỷ tỷ đút cơm cho đệ nha."
"Nào, há mồm!" Nàng nói xong liền đưa muỗng đến  khóe miệng Lục Vô Nghiên. "Không nên ngang bướng, phải nghe lời!"
Lục Vô Nghiên phì cười, hắn thuận thế ôm lấy vòng eo thon thả của Phương Cẩn Chi, đặt nàng lên đùi. Phương Cẩn Chi cố gắng nắm chặt cái muỗng, những vẫn để nước canh vẩy vào người Lục Vô Nghiên hai giọt.
"Vừa rồi muội tự xưng là gì, hả?" Lục Vô Nghiên từ từ đến gần, chóp mũi của hắn gần như chạm vào chóp mũi của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi rụt cổ, chột dạ nói: "Ai bảo huynh không chịu ăn cơm, giở tính trẻ con......"
"Biết vì sao ta tức giận không?" Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ hỏi nàng.
"Biết chứ! Bởi vì hôm nay muội giữ Nhị ca lại dùng bữa tối mà quên nói với Tam ca ca, làm hại Tam ca ca chờ muội đói bụng!"
Lục Vô Nghiên lạnh mặt: "Muội giữ hắn lại hơn một canh giờ!"
Phương Cẩn Chi sửng sốt, mới không thể tưởng tượng nổi nói: "Nhưng huynh ấy là Nhị ca của muội!"
"Nghĩa huynh thôi, cũng không phải ca ca thân sinh!"
Phương Cẩn Chi mím môi, nàng cầm một khối liên hoa tô trong đĩa nhỏ trên bàn nhét vào khóe miệng của Lục Vô Nghiên, mất hứng hỏi: "Rốt cuộc có ăn hay không?"
Lục Vô Nghiên hung dữ trợn mắt nhìn nàng, thật lâu mới tình nguyện há miệng ăn vào.
Phương Cẩn Chi buồn bực không vui gắp một miếng thịt hưu, cũng không nói chuyện, đưa tới khóe miệng của Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên nhìn nàng, vẫn mở miệng ra ăn.
"Tự mình ăn có được hay không?" Phương Cẩn Chi hỏi.
Lục Vô Nghiên không lên tiếng.
Phương Cẩn Chi kiên trì được một lúc, vẫn đầu hàng trước. Nàng chọn mấy món mà Lục Vô Nghiên thích ăn, đút từng miếng từng miếng cho hắn. Nàng trưng bộ mặt thối đút cơm, Lục Vô Nghiên cũng đưa cái mặt thối ăn cơm.
Không ai nói chuyện, một người đút, một người ăn.
Nếu không phải người này đang ngồi trong ngực người kia, còn làm ra hành động đút cơm thân mật như vậy, thì sẽ giống như đang gây gổ giận dỗi.
Mắt thấy Lục Vô Nghiên đã ăn không ít, sức ăn của hắn đã khá hơn năm xưa rất nhiều. Phương Cẩn Chi gắp một miếng Lật Tử Kê (gà hầm hạt dẻ) đưa tới miệng Lục Vô Nghiên, nhưng khi Lục Vô Nghiên vừa há miệng định ăn thì nàng nhanh chóng thu tay lại, nhét vào miệng mình.
Lục Vô Nghiên ngẩn người, sau đó bưng lấy mặt Phương Cẩn Chi bất ngờ hôn xuống, đầu lưỡi tách môi nàng ra, đoạt lại miếng Lật Tử Kê vừa rơi vào miệng Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi ngơ ngác nhìn hai má Lục Vô Nghiên nhúc nhích nhai nuốt miếng Lật Tử Kê lẫn nước miếng của nàng.
Cho đến khi Lục Vô Nghiên đã hoàn toàn nuốt hết miếng Lật Tử Kê, Phương Cẩn Chi mới kịp đỏ mặt.
"Tam ca ca, sao huynh có thể làm vậy!" Phương Cẩn Chi đỏ mặt.
Lục Vô Nghiên lại cúi đầu, liếm nước sốt còn dính trên môi Phương Cẩn Chi. Hắn nghiêm trang nói: "Bởi vì muội chọc giận ta."
"Hiện tại muội cũng tức giận!" Phương Cẩn Chi lớn tiếng.
"Vậy muội cũng tới đoạt lại đi." Lục Vô Nghiên cười cười gắp một miếng Lật Tử Kê, rồi dùng răng cắn lại, chờ Phương Cẩn Chi tới ăn.
Phương Cẩn Chi mở to mắt, không để ý tới hắn, nhỏ giọng lầm bầm một tiếng: "Vô lại."
Lục Vô Nghiên cầm một cái chén không trên bàn phun miếng Lật Tử Kê ra. Hắn cau mày nói: "Miếng này mùi vị không ngon, thiếu một loại gia vị so với miếng vừa rồi."
"Vô sỉ......" Phương Cẩn Chi càng đỏ mặt hơn.
Thiếu một loại gia vị gì chứ, ý của Lục Vô Nghiên rõ ràng là nói miếng Lật Tử Kê vừa rồi có dính nước miếng của nàng!
"Tối nay ngủ lại đây đi." Lục Vô Nghiên ra lệnh.
Phương Cẩn Chi xoay đầu lại nhìn hắn chằm chằm, nhưng ngoài dự đoán của Lục Vô Nghiên là nàng lại không hề phản đối.
Lục Vô Nghiên không khỏi "Ồ" một tiếng.
Phương Cẩn Chi nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Muội chưa từng quên......"
Nàng chưa từng quên ngày mười ba tháng giêng là sinh thần của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên lập tức nở nụ cười, hắn tiến đến gần nhìn thẳng vào mắt Phương Cẩn Chi, hỏi: "Ta có thể tự chọn lễ vật không?"
Phương Cẩn Chi xoay xoay vặn vặn nói: "Không phải huynh đã bảo muội ở lại đây với huynh tối nay sao?"
Lục Vô Nghiên cúi đầu, chống trán vào trán Phương Cẩn Chi, cười khẽ.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới phản ứng được mình vừa nói một câu thật sự rất dễ gây hiểu lầm, nàng vội vàng giải thích: "Muội không có ý đó...... Là tách ra ngủ!"
"Ta thì không."
Lục Vô Nghiên vừa dứt lời, đã đứng dậy, ôm Phương Cẩn Chi đến phòng mình. Hắn đặt nàng lên trên giường, nói: "Ở đây chờ ta." -- hắn muốn đi tắm.
Lục Vô Nghiên rất vui. Mặc dù Phương Cẩn Chi còn quá nhỏ, nhưng hắn vẫn không nhịn được ôm nàng, quả thật giống như uống rượu độc để giải khát.
Sau khi Lục Vô Nghiên tắm rửa xong, lúc trở về chỉ tùy tiện khoác một chiếc cẩm bào rộng thùng thình, trong phòng không một bóng người, Phương Cẩn Chi cũng không ở trong phòng. Sắc mặt của Lục Vô Nghiên lập tức trầm xuống.
Hắn xoay người cầm một cái áo lông, vừa mặc vừa đi ra ngoài, quyết tâm muốn bắt lại Phương Cẩn Chi chưa lâm trận đã bỏ trốn kia.
Hắn vừa mới xuống tới lầu dưới, đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Trên người Phương Cẩn Chi đang mặc một cái áo choàng nhỏ màu đỏ, vội vã chạy về, mang theo cả cái lạnh giá của mùa đông. Trong ngực nàng đang ôm sáu bảy cái hộp gấm, hộp gấm này chồng lên hộp gấm kia, che khuất gần cả gương mặt nàng.
Nàng nhìn thấy Lục Vô Nghiên mực, vội vàng nói: "Tam ca ca, mau tới giúp một tay đi, muội cầm không nổi nữa rồi..., thật nặng!"
Lục Vô Nghiên lập tức chạy tới, ôm mấy thứ lỉnh khỉnh trong ngực nàng. Quả thật khá nặng.
"Cái gì đây?" Lục Vô Nghiên vừa hỏi vừa lấy cái hộp gấm trên cùng xuống, mở nó ra.
"Hồng Ti Thạch Nghiễn?" Lục Vô Nghiên lấy cái nghiên mực bằng đá Hồng Ti trong hộp gấm ra, trong ánh nến nó tỏa ra nhiều sắc màu đẹp đẽ, kinh diễm.
Hắn ngắm nghía một hồi, mới cẩn thận đặt Hồng Ti Thạch Nghiễn vào lại trong hộp gấm. Sau đó mở hộp gấm thứ hai. Bên trong hộp gấm thứ hai là một khối Tư Khước Nghiễn màu đen tím. Trơn bóng như ngọc, trơn mà không trợt. Lục Vô Nghiên khẽ gõ một cái, nó liền phát ra tiếng boong boong của vàng đá.
Trong hộp gấm thứ ba vẫn là nghiên mực, Lục Vô Nghiên đưa nó đến gần ánh nến. Đó là một khối Hạ Lan Nghiễn được tạo thành từ hạ lan thạch, mặt trên là sự pha trộn giữa màu xanh lá cây và màu tím than, màu sắc vô cùng rõ nét.
Trong hộp gấm thứ tư là một khối Long Vĩ Nghiễn. Long Vĩ Nghiễn rất cứng rắn, như những thớ thịt bằng ngọc, nước không trơn giữ bút, trơn bóng không chống mực.
Trong hộp gấm thứ năm là một khối Tùng Hoa Ngự Nghiễn chỉ điêu khắc duy nhất một cây tùng.
Trong hộp gấm thứ sáu vẫn là một cái nghiên mực, Tư Châu Thạch Nghiễn.
Trong hộp gấm thứ bảy vẫn là một cái nghiên mực. Đó là một khối Rừng Nê Nghiễn đông không lạnh, hạ không khô. Đỉnh nghiên mực điêu khắc một con sư tử, chạm trổ vô cùng tinh xảo. Nói là nghiên mực, nhưng còn tinh xảo hơn cả những viên ngọc đẹp nhất.
"Thích không? Thích không?" Phương Cẩn Chi hỏi dồn dập.
Trong lúc Lục Vô Nghiên lần lượt xem xét mấy cái nghiên mực ở trên bàn, Phương Cẩn Chi vẫn im lặng ngồi ngay bên cạnh, nhìn hắn không chớp mắt, không muốn bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên mặt Lục Vô Nghiên, tràn ngập chờ mong.
"Thích." Lục Vô Nghiên đặt nghiên mực thứ bảy vào trong hộp gấm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt rất chờ mong của Phương Cẩn Chi, hỏi: "Tại sao lại nghĩ đến đưa cho ta bảy cái nghiên mực? Bảy cái, có hơi nhiều."
"Một năm một khối, không nhiều lắm." Phương Cẩn Chi lắc đầu một cái.
Lục Vô Nghiên lại ngẩn ra.
"Năm đó lúc Cẩn Chi đưa cho Tam ca ca cái nghiêm mực đầu tiên, Tam ca ca đã từng nói cho muội biết, trên thế gian này có Thập Đại Danh Nghiễn (mười cái nghiên mực nổi tiếng). Cho nên, sinh thần mỗi năm của Tam ca ca, muội đều tìm cho Tam ca ca một cái nghiên mực nổi tiếng một phương. Năm năm trước, vẫn không có cơ hội đưa cho Tam ca ca, nên hôm nay đều đưa hết cho huynh! Tam ca ca, huynh có thích hay không?" Phương Cẩn Chi kéo tay Lục Vô Nghiên, dùng đôi mắt sáng ngời yêu kiều nhìn Lục Vô Nghiên.
"Thích, rất thích." Lục Vô Nghiên cầm ngược lại tay của Phương Cẩn Chi, trong lòng phức tạp.
Lúc hắn rời đi, Phương Cẩn Chi chỉ hơn sáu tuổi, nàng nhỏ như vậy mà phải tìm kiếm mấy cái nghiên mưc cổ này khắp nơi, thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Nghe Lục Vô Nghiên nói thích, Phương Cẩn Chi không khỏi vui vẻ. Nàng chỉ chỉ cái Rừng Nê Nghiễn nổi danh một phương trong hộp gấm thứ bảy, nói: "Cái Rừng Nê Nghiễn này muội đã tìm rất lâu. Vất vả lắm mới tìm được, nhưng người ta lại không chịu bán. Không có cách nào, muội cầu xin Nhị ca rất lâu, huynh ấy mới chịu giúp muội tìm cách lấy về."
Phương Cẩn Chi làm mặt quỷ: "Tính tình của Nhị ca rất xấu xa, cầu huynh ấy giúp đỡ, huynh ấy lại cho muội thấy rất nhiều sắc mặt....."
Không biết có phải vì Phương Cẩn Chi nói xấu Phương Kim Ca trước mặt hắn hay không, mà trong lòng Lục Vô Nghiên vô cùng thoải mái, hắn nén cười, nói: "Muội cần gì phải đi cầu hắn, không đáng."
"Sao lại không đáng? Chỉ cần Tam ca ca vui vẻ thì như thế nào cũng đều đáng giá!" Phương Cẩn Chi cười khanh khách nhìn hộp gấm bày trên bàn. "Cộng thêm cái Thao Nghiễn lần đầu tiên đưa cho Tam ca ca, tổng cộng muội đã tặng cho Tam ca ca tám cái nghiên mực cổ nổi tiếng rồi! Thập Dại Danh Nghiên chỉ còn hai năm là có thể gom đủ!"
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, hàng mi nét mày cong lên. Đôi mắt mênh mông của nàng sáng lấp lánh.
Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Không còn sớm nữa, có phải nên đi ngủ rồi hay không?"
"Ừ, muội đi tắm đây!" Phương Cẩn Chi nói xong liền xoay người đi vào tịnh thất.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Lục Vô Nghiên nhíu mày. Hắn không biết hắn giữ Phương Cẩn Chi lại rốt cuộc có đúng hay không, hơn nữa...... thái độ của Phương Cẩn Chi như vậy, có phải quá bình tĩnh rồi hay không.
Sao lại không đỏ mặt?
Sao lại không nói lắp?
Sao lại không khẩn trương?
Chẳng lẽ lại cố ý giả vờ, chỉ vì biết hắn nhất định sẽ không bao giờ làm gì nàng?
Lục Vô Nghiên nghiêm túc suy nghĩ: có lẽ nên thật sự làm cái gì đó với nàng mới đúng.
"Mười ba......" Lục Vô Nghiên vô lực ngã người ra sau ghế, thật sự quá nhỏ mà.
Lúc Phương Cẩn Chi càng ngây thơ xấu hổ, Lục Vô Nghiên lại càng thích trêu chọc nàng. Nhưng hôm nay, sau khi Phương Cẩn Chi tắm xong trở lại, bình bình thản thản nằm bên cạnh hắn, còn kéo tay Lục Vô Nghiên thì Lục Vô Nghiên lại trở thành quân tử.
"Tam ca ca." Phương Cẩn Chi nhích đến gần Lục Vô Nghiên. "Huynh nói xem, chưa xuất giá như muội đã cùng với huynh quấn lấy nhau như vậy, có phải sẽ bị dìm lồng heo hay không?"
Ba từ "quấn lấy nhau" này thật là chói tai, Lục Vô Nghiên nhíu nhíu mày.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một chút, nói: "Cẩn Chi, muội biết rõ con người ta, ta không bao giờ để ý đến người khác. Nhưng điều này không có nghĩa ta sẽ ép buộc muội, uất ức muội, bảo muội mặc kệ cái nhìn của người khác giống như ta. Nếu muội cảm thấy như vậy là không tốt, ta cũng sẽ không miễn cưỡng muội."
Lục Vô Nghiên cào cào vào chóp mũi nàng, cưng chiều nhìn nàng, hỏi: "Bằng không bây giờ ta đưa muội về nhé?"
Đây là phủ Ôn Quốc Công lắm người nhiều miệng, không phải biệt viện thanh tịnh của Trưởng Công Chúa.
Phương Cẩn Chi nặng nề thở dài.
"Đừng, đừng thở dài. Ta sẽ đưa muội về ngay. Tam ca ca không trêu muội nữa." Lục Vô Nghiên nói xong liền ngồi bật dậy.
Phương Cẩn Chi mất hứng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Tam ca ca, không phải huynh nói huynh rất thông minh sao? Nhưng sao ngay cả ý trên lời nói của muội cũng không hiểu?"
Phương Cẩn Chi lật người, rầu rĩ không vui nằm ngửa trên giường, bĩu môi, không thèm nhìn Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên không thể không cẩn thận nhớ lại mấy lời Phương Cẩn Chi vừa nói thêm một lần nữa.
"Thật ngốc!" Phương Cẩn Chi nhỏ giọng lầm bầm.
Thấy Lục Vô Nghiên vẫn chưa nghĩ ra, Phương Cẩn Chi xốc chăn ngồi dậy, nhìn Lục Vô Nghiên, hỏi: "Tam ca ca, nhất định phải lên chùa làm hòa thượng  trên danh nghĩa trước sao? Thành thân trước không được hả? Nhất định phải chờ muội cập kê mới thành thân sao? Mười ba thì sao? Mười ba thì không thể thành thân hả?"
Phương Cẩn Chi oán trách đẩy Lục Vô Nghiên một cái, nói: "Tam ca ca, muội đang bức hôn đấy....!"
Lục Vô Nghiên giống như được khai sáng.
Đúng vậy, tại sao hắn nhất định phải chờ Phương Cẩn Chi cập kê mới thành thân chứ? Mặc dù tuổi nàng vẫn còn nhỏ, thân thể vẫn còn chưa phát triển, nhưng cũng có thể lấy nàng về trước, từ từ chờ nàng lớn lên.....
"Cẩn Chi của ta thật thông minh!" Lục Vô Nghiên nâng mặt Phương Cẩn Chi lên, hôn thật mạnh lên môi nàng một cái "chụt".
Hắn bắt đầu tưởng tượng cuộc sống sau khi lấy nàng, sau khi lấy nàng có thể ôm nàng ngủ mỗi đêm, mỗi sáng mở mắt ra, mỗi tối trước khi nhắm mắt lại, nàng đều ở bên cạnh. Mặc kệ là trước mắt hay sau lưng người khác, hắn muốn nắm tay nàng liền nắm, muốn ôm nàng liền ôm!
Thật ra thì Phương Cẩn Chi cũng có chút lo sợ cho riêng mình.
Trước đó, Cẩm Hi Vương Phi cũng đã chỉ điểm cho nàng mấy câu, đã cảng giác nàng để nàng đặc biệt lưu tâm đến hôn sự của nàng và Lục Vô Nghiên. Hiện tại lại xảy ra chuyện của Lục Giai Bồ, hôn kỳ của Lục Giai Bồ còn không đến ba tháng, vẫn có thể xảy ra chuyện như vậy.
Cho nên, Phương Cẩn Chi lo sợ.
Nàng sợ biến cố, sợ có kẻ xấu tác yêu tác quái đoạt mất Tam ca ca của nàng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.