Sắc mặt Nhan Duyệt càng tái nhợt hơn, ánh mắt cô ta lóe lên, hôm nay phương pháp duy nhất có thể tự cứu chính mình chính là giả bộ bất tỉnh. Chỉ cần cô ta té xỉu, sảnh sẽ hỗn loạn, kế hoạch của Nguyễn Thiên Lăng cũng không thể nào tiếp tục.
Nhan Duyệt không dám nghĩ nhiều, lập tức “té xỉu”, thế nhưng không ngờ rằng một cánh tay rắn chắc nhanh chóng ôm lấy người cô ta, không chỉ như vậy, chủ nhân cánh tay còn lật người cô ta lại, làm cho cô ta đưa lưng về phía mọi người, mặt hướng về màn hình lớn trên vách tường. Tay còn lại của Nguyễn Thiên Lăng bóp mặt cô ta, ép cô ta nhìn thẳng vào màn hình.
"Cô xem kỹ cho tôi, xem bọn họ nói thế nào!" Anh thấp giọng, âm trầm lạnh lùng mở miệng.
Nghe giọng nói của anh, Nhan Duyệt có cảm giác rơi vào địa ngục. Giờ khắc này, cô ta thật sự cảm thấy cô ta xong đời rồi.
Máy chiếu chiếu một đoạn video lên màn hình lớn của buổi tiệc. Bên trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính cúi đầu, trầm giọng trả lời hành vi phạm tội của ông ta.
"Tôi nhớ là một ngày của mấy tháng trước, ngày đó nửa đêm một người bệnh được đưa vào bệnh viện chúng tôi. Lúc ấy bác sĩ trực ban rất ít, là tôi tiếp nhận bệnh nhân kia. Người bệnh lâm vào tình trạng ngủ mê, nhìn sắc mặt và tần suất hít thở của anh ta, tôi biết anh ta không có bất kỳ nguy hiểm về tính mạng nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576490/chuong-854.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.