Mục đích của Giang Vũ Phi đã đạt được, cô quay người muốn đi, Nguyễn Thiên Lăng ở sau lưng cô mở miệng: "Em đứng lại đó cho anh, anh có cho phép em đi sao?"
"Muốn đi hay không, đây là quyền tự do của em." Giang Vũ Phi quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng.
"Anh bị mất đồ, tối hôm qua ở đây cũng chỉ ở một mình em, anh nghi ngờ là em đã lấy đồ của anh." Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười lạnh nói.
Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, anh đang hoài nghi cô trộm đồ của anh?
"Đồ của anh, em không động vào cái gì cả, anh không nên vu oan người khác."
"Nhưng đồ của anh giờ không thấy nữa."
"Đồ gì?" Giang Vũ Phi hỏi lại.
"Chút nữa rồi nói cho em biết." Anh dời ánh mắt, nghe theo lời bác sĩ dặn vươn cánh tay ra.
Bác sĩ gia đình chích một mũi trên cánh tay anh, lại để lại mấy hộp thuốc, dặn dò anh vài câu rồi mới đem theo cái hòm thuốc rời đi.
Giang Vũ Phi vẫn đứng nguyên tại chỗ không rời đi. Cô không biết lời nói của Nguyễn Thiên Lăng là thật hay là giả, nhưng cô không muốn bị người ta vu oan, cô căn bản không có động vào đồ của anh.
"Hiện tại có thể nói rồi đó, anh mất cái gì?" Cô hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng liếc cô, thản nhiên nói: "Ngày hôm qua anh để váy cưới ở chỗ này giờ không thấy nữa, còn có một ít đồ trang sức quý giá cũng không thấy."
Hóa ra là những thứ này.
Giang Vũ Phi đi đến kéo cửa tủ quần áo ra, lấy áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576477/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.