Giang Vũ Phi co chân lên xích đu, cuộn người, cánh tay ôm bắp chân.
Cô không biết tại sao cô lại khó chịu, cô luôn chấp nhất theo đuổi mục tiêu rời khỏi Nguyễn Thiên Lăng không hề thay đổi, hiện tại thật sự có thể thoát khỏi anh nhưng cô lại không hưng phấn một chút nào.
Cô biết, từ sau khi cô mất trí nhớ, tất cả đều thay đổi, kể cả cái nhìn của cô đối với anh, tình cảm đối với anh. Rõ ràng anh không làm chuyện gì vô cùng cảm động vì cô, nhưng hết lần này tới lần khác lòng cô lại thay đổi. Lời thề sống chết đều phải thoát khỏi anh, rời khỏi anh cũng thay đổi. Cô không muốn thay đổi một chút nào, bởi vì thay đổi sẽ chỉ làm cô tiếp tục có thêm một sự đau khổ khác. Mà bọn họ, ít nhất trước mắt là không có khả năng…
Trước khi chưa xác định cha mẹ ruột của cô có phải gặp bất trắc hay không, cô sẽ không tiếp nhận anh. Cô rất sợ hãi, một ngày nào đó sau khi cô tiếp nhận anh, chân tướng quả nhiên giống như lời Tiêu Tử Bân nói. Lời nói như vậy, cô nhất định sẽ càng thêm đau khổ, thậm chí là sống không bằng chết...
Nghĩ đến những điều này, đôi mắt Giang Vũ Phi ảm đạm, cô rủ mi mắt xuống, càng ôm chặt cơ thể đang lạnh run của mình.
"Cô Giang, hóa ra cô ở đây." Thím Lý vội vàng đi về phía cô, trên mặt lộ ra biểu cảm nhẹ nhõm.
"Cô Giang, bác sĩ đến rồi, nhưng thiếu gia không cho ông ấy khám bệnh, cô nhanh đi khuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576475/chuong-839.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.