“Đúng vậy, mẹ, chúng ta chỉ cần nhẫn nại vài ngày nữa được, mấy ngày này cứ để Giang Vũ Phi đắc ý một chút đi... Có điều, cô ta đắc ý không được vài ngày nữa...”
Nhan Duyệt hơi nhếch môi, trong mắt chợt lóe lên sự hung ác. Hiện tại không ra tay với cô, là không muốn phá hư hôn lễ của cô ta với Nguyễn Thiên Lăng. Đợi sau khi cô ta được như ý nguyện gả cho Nguyễn Thiên Lăng. Cô ta lại từ từ thu nhận tiện nhân kia!
---
Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Giang Vũ Phi ngồi trên giường, kinh ngạc đến mức ngây ngốc.
Anh trở tay đóng cửa lại, môi mỏng cong lên một đường vui vẻ.
“Ghen?” Ngồi xổm người xuống ở trước mặt cô, anh nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi.
Giang Vũ Phi lạnh nhạt rút tay trở lại, thản nhiên nói: “Không có.”
Nguyễn Thiên Lăng cố chấp cầm chặt tay cô, không cho cô rút ra.
“Biết vì sao bây giờ anh không vạch trần bộ mặt thật của Nhan Duyệt không?” Anh hỏi cô.
“…” Giang Vũ Phi không trả lời.
Anh vạch trần hay không, đó là chuyện của anh, cô không có hứng thú biết.
Nguyễn Thiên Lăng cầm tay cô, đặt ở bên môi hôn nhẹ: “Hiện giờ không vạch trần cô ta, là vì ngày hôn lễ sẽ cho cô ta một niềm vui bất ngờ vô cùng lớn, sẽ tặng cô ta một món quà rất lớn.”
“Niềm vui bất ngờ gì, món quà gì?” Giang Vũ Phi hiếu kỳ hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng tà tứ nhếch môi: “Đến lúc đó em sẽ biết.” Anh lại nói câu này, ra vẻ thần bí.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576434/chuong-798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.