“Là một anh đưa cho cháu, anh ấy nói chỉ cần cháu đưa thư tới đây, sẽ cho cháu cây súng đồ chơi.”
Đôi mắt Nguyễn An Quốc trầm tư hỏi: “Anh đó nhìn như thế nào?”
“...” Cậu bé không biết miêu tả một người cho người khác biết như thế nào, hơn nữa cậu bé cũng không có nhiều ấn tượng với chàng trai kia lắm.
Nguyễn An Quốc biết không hỏi được cái gì, liền để người làm dẫn cậu bé xuống dưới. Ông đứng dậy mỏi mệt nói với Giang Vũ Phi: “Vũ Phi, cháu cứ tự nhiên đi, ông đi vào thư phòng xử lý một số chuyện.”
“Vâng, ông đi cẩn thận ạ.” Giang Vũ Phi đứng dậy dìu ông đi.
Nguyễn An Quốc xua tay, bảo cô không cần đi đến, sau đó cầm phong thư đi vào thư phòng.
Giang Vũ Phi nhìn theo bóng lưng của ông, trong mắt càng thêm thâm trầm. Mà lúc này, Nhan Duyệt ôm bụng, chậm rãi đi từ trên lầu xuống.
Giang Vũ Phi nhìn thấy cô ta, ánh mắt trở nên lạnh đi. Nếu như không khôi phục trí nhớ, cô chỉ thấy chán ghét Nhan Duyệt, thế nhưng khi cô khôi phục trí nhớ, bây giờ cô không chỉ chán ghét mà còn hận nữa.
Nhan Duyệt chậm rãi đi đến trước mặt cô, một tay chống phía sau lưng, một tay vuốt ve bụng, vừa tủi thân vừa khó chịu hỏi cô: “Sao cô lại đến đây? Cô biết rõ là tôi đang ở đây, tại sao cô lại đến đây, chẳng lẽ là cô cố ý chọc giận tôi?”
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại.
“Cô diễn kịch cho ai xem? Nguyễn Thiên Lăng không ở đây, cô mau cất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576428/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.