Trong vườn sau, Nguyễn An Quốc mặc đồ màu trắng đang tập Thái cực.
Giang Vũ Phi nhìn thấy mặt mũi ông hiền lành như vậy, không thấy giống lão gia gian trá mà Tiêu Lang nói. Có điều ông đã làm cho Nguyễn thị phát triển đến mức này thì có thể chứng minh ông thật sự không đơn giản.
Có những người nhìn thì thấy vô hại, nhưng thủ đoạn lại càng lợi hại. Nhan Duyệt chính là ví dụ tốt nhất, cho nên cô không thể trông mặt mà bắt hình dong.
“Ông nội.” Giang Vũ Phi khoác tay Nguyễn Thiên Lăng đi đến, cười gọi ông một tiếng.
“Vũ Phi tới rồi sao.” Nguyễn An Quốc dừng động tác, cười với cô rất hiền lành: “Sao lâu rồi cháu không tới thăm ông, ông nội nhớ cháu chết mất.”
Giang Vũ Phi tươi cười rạng rỡ, nói: “Cho nên cháu đặc biệt tới đây ở hai ngày với ông, ông có vui không?”
“Thật sao? Cháu có thể tới đây đương nhiên là ông rất vui.”
Giang Vũ Phi ngây thơ cười nói: “Cháu còn tưởng rằng ông nội sẽ chê cháu phiền.”
“Ha ha, chỉ cần cháu vui vẻ, cháu muốn ở bao lâu cũng không thành vấn đề.” Lời nói của Nguyễn An Quốc còn có thâm ý khác.
Giang Vũ Phi cười nói sang chuyện khác: “Ông nội, lần trước không thể đánh cờ với ông, cháu rất tiếc, bây giờ cháu muốn chơi cờ với ông vài ván.”
“Được, có điều ông cần rèn luyện cô thể trước, cháu tới học cùng với ông. Rèn luyện cơ thể xong chúng ta sẽ chơi cờ.”
“Vâng ạ!” Giang Vũ Phi gật gật đầu, cô lại nghiêng đầu nói với Nguyễn Thiên Lăng: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576425/chuong-789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.