Chương trước
Chương sau
Nguyễn Thiên Lăng đi qua ngồi xuống cạnh cô, nắm bả vai xoay người cô lại: “Cô ta ở trong khu nhà chung không phải là ý của anh, hơn nữa cô ta ở khu nhà chung không có liên quan gì đến anh. Đây mới là nhà của anh, trừ nơi đây, cô ta ở nơi nào đều không phải chuyện liên quan đến anh.”
“Còn nữa, chuyện đứa bé không phải là chúng ta đã nói rồi sao? Anh không thừa nhận đứa bé kia, anh chỉ muốn em sinh con của anh thôi, vì sao em còn vì chuyện này mà tự làm mình khó chịu?”
Giang Vũ Phi nhắm mắt che giấu tia bi thương chợt lóe lên trong mắt. Lòng cô đương nhiên là khó chịu, bởi vì con của cô đã mất, mà đứa bé của Nhan Duyệt lại khỏe mạnh lớn lên. Cô vĩnh viễn sẽ không quên, vào chính cái ngày cô bị mất đi đứa con thì Nhan Duyệt lại có thai. 
Cô ngước mắt lên, đôi mắt của cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh: “Em mặc kệ, chính là em không vui khi cô ta ở trong khu nhà chung, ngày mai em cũng đến đó, anh không cho em đi, vậy anh kết hôn với cô ta đi!”
Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc: “Em cũng muốn đến?”
“Đúng! Em qua đó ở lại hai ngày, như thế nào, có vấn đề gì sao?” 
Đương nhiên là có vấn đề. Không phải cô rất không muốn nhìn thấy Nhan Duyệt sao, không phải là cô rất không thích ở trong khu nhà chung sao?
Đã chán ghét nơi đó và người đó như vậy vì sao cô còn muốn đi?
Nguyễn Thiên Lăng càng lúc càng hoài nghi, nhìn cô chằm chằm: “Giang Vũ Phi, em có cái gì đó không đúng, rốt cuộc trong lòng em đang suy nghĩ gì?” 
“Không muốn cái gì cả, em chỉ là muốn đến ở khu nhà chung.”
“Vì sao?”
Giang Vũ Phi khẽ cười nói: “Anh nói xem nếu em ở đó, mỗi ngày nhìn thấy em Nhan Duyệt có thể ăn ngon hay không?” 
“Em cố ý chọc giận cô ta sao?” Nguyễn Thiên Lăng có hơi kinh ngạc.
Trong lòng của anh Giang Vũ Phi chưa từng chủ động ức hiếp Nhan Duyệt, đều là Nhan Duyệt ức hiếp cô trước. Bây giờ thái độ của cô đột nhiên lại thay đổi như vậy?
Bỗng nhiên sắc mặt Giang Vũ Phi trở nên lạnh lùng: “Sao vậy, anh không nỡ à, đau lòng sao? Em biết dù sao cô ta cũng là mẹ của con anh...” 
“Giang Vũ Phi, đủ rồi!” Nguyễn Thiên Lăng khẽ quát chặn lời cô nói.
Lông mi Giang Vũ Phi khẽ run, nhìn đôi mắt anh lập tức lạnh đi rất nhiều.
“Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt như vậy!” Nguyễn Thiên Lăng lại khẽ quát, anh ghét ánh mắt này của cô. 
Bộ dáng cô bây giờ thật sự là càng lúc càng giống với lúc trước khi cô mất trí nhớ, ánh mắt này sẽ tra tấn anh.
“Coi như anh không đồng ý, em không đi được chưa!” Giang Vũ Phi liền đứng dậy bỏ đi, Nguyễn Thiên Lăng bắt lấy tay cô, kéo cô xuống, để cô ngồi lên trên đùi anh.
“Thả em ra!” Giang Vũ Phi vô thức chán ghét anh tới gần, giãy giụa phản xạ. 
Bỗng nhiên Nguyễn Thiên Lăng ôm chặt người cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng náo loạn nữa, nghe anh nói trước đã.”
“...”
“Không phải anh giận dữ với em vì Nhan Duyệt, anh chỉ không hy vọng em bắt anh phải nói chuyện với cô ta. Anh đã nói rồi, anh không yêu cô ta, tránh xa cô ta còn không kịp, sao có thể lại đi yêu cô ta... Anh chỉ là rất không vui khi em nghĩ anh như vậy...” Nguyễn Thiên Lăng hôn nhẹ, cọ cọ vào má cô, khàn khàn nói: “Trong lòng anh chỉ có mình em, chẳng lẽ em còn nghi ngờ anh cái gì sao?” 
Giang Vũ Phi cụp mắt, không để anh nhìn thấy cảm xúc trong mắt cô: “Ai biết anh như thế nào, dù sao anh cũng vừa nóng giận với em...”
“Em yêu, anh xin lỗi em, bằng không thì em đánh anh vài cái có được không?” Anh cầm tay cô lên, đánh anh vài cái.
Giang Vũ Phi rút tay lại, nhìn anh nói: “Vậy anh đồng ý cho em về nhà chung rồi sao?” 
“Vì sao nhất định phải về nhà chung, là vì giận Nhan Duyệt sao?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.