Tiêu Lang đứng dậy đi rót một ly nước rồi đưa cô: “Uống nước trước đi, em ra khá nhiều mồ hôi đấy.”
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi đón lấy cốc nước, uống một ngụm.
“Cô Giang đã khôi phục trí nhớ rồi, vậy chức trách của tôi cũng đã hết, hai người cứ thong thả trò chuyện, tôi đi trước đây.” Bác sĩ Tống bỗng đứng dậy nói.
“Cảm ơn bác sĩ Tống.” Giang Vũ Phi cảm kích đáp lời.
“Đừng khách sáo, tôi đi đây, tạm biệt hai người.” Bác sĩ Tống xách hòm thuốc rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Tiêu Lang ngồi xuống cạnh cô, hạ giọng nói: “Vũ Phi, không chỉ riêng ba em có ân oán với Nguyễn An Quốc, mà ba anh cũng có nữa. Có lẽ nên nói rằng cả Tiêu gia chúng ta có ân oán với Nguyễn gia.”
“Ân oán gì?” Giang Vũ Phi khẽ cau mày.
“Chuyện phải kể từ hơn hai mươi năm trước, lúc đó...”
---
Lúc Giang Vũ Phi rời khỏi khách sạn Kim Đế đã là buổi chiều, cô chặn một chiếc taxi, trở lại “Phi Nhi castle”.
Thím Lý thấy cô về, niềm nở chạy ra: “Cô Giang, hôm nay cô đi đâu vậy?”
“Nguyễn Thiên Lăng sai thím hỏi à?” Giang Vũ Phi vô thức hỏi lại.
Thím Lý ngẩn ra, vội biện bạch: “Không phải, thiếu gia đâu có sai tôi hỏi... Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi...”
Giang Vũ Phi khép hờ mắt, không thể trách cô quá mẫn cảm được. Trước kia Nguyễn Thiên Lăng luôn luôn bắt thím Lý trông chừng cô, giám sát nhất cử nhất động của cô, từ lâu cô đã không còn tin thím Lý nữa.
“Tôi chẳng đi đâu hết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576418/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.