Tiêu Lang mím môi trầm giọng nói: “Anh muốn em hồi phục trí nhớ là không muốn em tiếp tục bị người của Nguyễn gia lừa dối, những lời anh vừa nói là sự thật. Nếu em không tin thì có thể đi hỏi mẹ em hỏi đi, nếu như em chứng minh được lời anh nói, anh hy vọng em sẽ tới đây tìm anh… Anh sẽ giúp em hồi phục trí nhớ, để em tìm lại con người của em, còn nữa để em hiểu cho quá khứ của ba mẹ em…”
Đôi mắt Giang Vũ Phi lấp lánh: “Được, nếu như lời anh nói là thật thì tôi sẽ tới tìm anh!” Nói xong cô liền xoay người bỏ đi.
Ánh mắt Tiêu Lang tối sầm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô dần dần rời xa…
Cho đến khi cô đi khỏi, Địch Sinh mới bước vào và lo lắng hỏi: “Thiếu gia, cậu không sợ cô ấy sẽ nói hết cho Nguyễn Thiên Lăng sao?”
Tiêu Lang lắc đầu: “Cô ấy sẽ không nói, mà cho dù có nói cũng không sao, bởi nó chính là sự thật.”
Giang Vũ Phi lao ra khỏi khách sạn Kim Đế, bắt một chiếc xe, đi đến chỗ mẹ cô. Cô cần hỏi cho rõ ràng, tất cả chuyện này rốt cuộc là sao?
---
Đứng trước cửa nhà, cô lại lo lắng, nhỡ tất cả đều là sự thật thì sao? Đến lúc đó người thân duy nhất của cô cũng không còn…
Thế nhưng nếu không hỏi rõ ngọn ngành, lòng cô lại rất bực bội không yên.
Giang Vũ Phi do dự đứng ở cửa ra vào, cuối cùng cũng gõ cửa. Vương Đại Trân mở cửa ra, nhìn thấy cô rất kích động: “Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576408/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.