"Ừ, chúng ta không có cách nào đoán trước chuyện kiếp sau, nhưng mà chúng ta có thể làm chủ kiếp này. Nhớ kỹ lời em nói, kiếp này em phải yêu anh."
"Được, em sẽ nhớ kỹ." Giang Vũ Phi mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Thiên Lăng an tâm một chút, nhưng mà anh vẫn rất thấp thỏm. Lời cô nói bây giờ, đợi sau khi cô khôi phục trí nhớ thì còn tính không?
Anh dịu dàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, sau đó dịu dàng hôn môi cô...
Giang Vũ Phi, rốt cuộc anh phải làm như thế nào mới có thể hoàn toàn có được trái tim em trong thời gian ngắn, dù cho em có khôi phục trí nhớ cũng có thể tiếp tục yêu anh đây...
Câu cá xong, Nguyễn Thiên Lăng liền đem chiến lợi phẩm của bọn họ trở lại nông trại, giao cho nhà bếp xử lý hải sản.
Trước khi ăn cơm, anh đưa Giang Vũ Phi đi thả diều. Ở bờ biển gió lớn, nếu như hướng gió tốt, rất thích hợp chơi thả diều. Hai người đi chân trần giẫm trên bờ cát, cùng thả một con diều trắng bình thường.
Dù chơi thả diều rất con nít, nhưng mà Giang Vũ Phi chơi rất vui vẻ. Đặc biệt là Nguyễn Thiên Lăng vẫn hạ mình chơi đùa cùng cô, cô chơi rất vui vẻ...
Sau khi thả diều một lúc, bọn họ trở về ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, hai người tay dắt tay đi dạo trên bờ cát.
Một tay Giang Vũ Phi xách giày, cô vén ống quần lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn. Nguyễn Thiên Lăng cũng xách giày của mình, anh cũng vén ống quần lên, lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576395/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.