"Nếu như hoa nào em cũng thích, vì sao không thích bó hoa anh tặng cho em? Chẳng lẽ chỉ cần là anh tặng, em đều không thích sao?"
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng lập tức liền trầm xuống, trong lòng còn có chút rầu rĩ khó chịu…
Cô ấy ghét anh như vậy ư, dù cho cô ấy mất trí nhớ cũng không thể toàn tâm toàn ý chấp nhận anh, rồi cũng sẽ lại dần dần ghét bỏ anh sao?
Anh làm người thất bại như vậy sao, sức hấp dẫn của anh kém như vậy sao?
Mắt Nguyễn Thiên Lăng trở nên rất u ám, trong lòng thoáng chốc liền vô cùng hụt hẫng.
Giang Vũ Phi liếc anh một cái, mím môi đi vào phòng ngủ, cô lục từ trong ba lô ra một tấm hình, đi tới đưa cho anh. Nguyễn Thiên Lăng nghi hoặc nhận lấy, nhìn thấy hình ảnh trong tấm hình, anh lập tức trợn mắt lên.
"Cái này là ai đưa cho em?" Anh nghiêm nghị hỏi, đương nhiên không phải anh đang nổi giận với Giang Vũ Phi.
"Em không biết là ai, nhưng em nghi ngờ là Nhan Duyệt." Giang Vũ Phi thản nhiên nói.
Nguyễn Thiên Lăng chăm chú nhìn vào hoa hồng trong tấm hình, bỗng nhiên anh hiểu rõ tất cả. Không phải cô ghét hoa anh tặng, mà là cô ghét anh tặng hoa giống loại hoa đã dùng trong lễ đính hôn của anh và Nhan Duyệt.
Nhìn thấy mình và Nhan Duyệt trên tấm hình, Nguyễn Thiên Lăng cũng cảm thấy rất chướng mắt, rất buồn nôn. Vì sao khi đó anh lại có mắt như mù mà thích Nhan Duyệt vậy?
Lúc trước thích bao nhiêu, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576383/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.