Chương trước
Chương sau
Ánh mắt nữ giúp việc lóe lên, Địch Sinh đứng bên cạnh nói: “Thiếu gia chỉ bị cảm cúm, không có vấn đề gì lớn.”
“Nhưng mà…”
“Ở đây không có việc của cô, lui xuống!” Địch Sinh không chút khách khí nói với nữ giúp việc. 
Nữ giúp việc liền cúi đầu, cung kính lùi đi.
Giang Vũ Phi thấy lạ nhìn Địch Sinh, Địch Sinh lạnh lùng nói: “Cô Giang, cô ở lại chăm sóc thiếu gia đi!”
“Tôi sao?” Cô đang định rời đi. 
Địch Sinh gật đầu: “Phải, lúc này thiếu gia cần có người bên cạnh, cô là người thích hợp nhất.”
“Nhưng mà tôi…”
“Cô Giang không muốn ở lại chăm sóc thiếu gia sao?” Địch Sinh hỏi lại. 
“Không phải… được rồi.” Giang Vũ Phi đành phải đồng ý.
Tiêu Lang chăm sóc rất tốt cho cô, cô ở lại chăm sóc anh cũng là điều nên làm.
Giang Vũ Phi đặt balo xuống, bước tới sờ tay lên trán Tiêu Lang. 
Nóng quá, sao anh lại bệnh nghiêm trọng như vậy chứ.
Rõ ràng là tối qua trông vẫn còn khỏe.
Giang Vũ Phi khó hiểu nghĩ thầm, nhưng không hỏi gì nhiều. 
Bác sĩ tiêm cho Tiêu Lang một mũi hạ sốt, lại treo lên chai thuốc kháng viêm, dặn dò Giang Vũ Phi: “Tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng, tối qua cứ sốt cao không hạ sốt, sáng nay lại sốt cao. Cô nhớ kĩ, phải luôn trông coi cậu ấy, không được rời đi. Nếu mười lăm phút sau mà cậu ấy vẫn chưa hạ sốt, thì cần đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
“Tối hôm qua đã bị rồi sao?” Giang Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, tôi đi mua ít thuốc về, cô trông người bệnh cho tốt.” Bác sĩ nói xong liền đi. 
Giang Vũ Phi nhìn Địch Sinh: “Sao thiếu gia nhà anh lại đột nhiên phát bệnh?”
“Không liên quan tới cô, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho cậu ấy là được.” Địch Sinh lạnh lùng trả lời cô, ngữ khí rất không tốt.
Mặc dù anh ta luôn có bộ dạng lạnh lùng, nói chuyện với ai cũng rất lạnh nhạt nhưng Giang Vũ Phi rõ ràng cảm nhận được anh ta tức giận với cô. 
Người này thật khó hiểu.
Làm gì mà tức giận với cô, giống như bệnh của Tiêu Lang là do cô gây nên vậy.
Giang Vũ Phi rộng lượng không tính toán với anh ta, cô ngồi bên giường, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán cho Tiêu Lang. 
“Trong phòng có camera, cô đừng hòng làm gì thiếu gia, chăm sóc cậu ấy cho tốt vào.” Địch Sinh cay nghiệt nói xong, quay người ra khỏi phòng ngủ.
“Anh…” Giang Vũ Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Địch Sinh thật sự rất quá đáng, cô lại không phải người xấu, làm gì mà phải phòng bị với cô như vậy. 
Nếu đã phòng bị cô, vậy thì sao lại muốn cô chăm sóc cho Tiêu Lang?
Sợ cô gây bất lợi cho Tiêu Lang thì đừng bắt cô chăm sóc.
Giang Vũ Phi tức giận lập tức muốn rời đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Tiêu Lang cô liền nhịn đi. 
Thôi bỏ đi, chăm sóc anh ấy một lúc đi.
Muốn đi thì cũng phải đợi bệnh tình anh ấy ổn định lại đã.
Dù sao cô vẫn nợ anh ấy một ân tình. 
---
Tiêu Lang vẫn hôn mê.
Trán anh không ngừng ra mồ hôi, Giang Vũ Phi ngồi bên giường lau mồ hôi cho anh. 
Thuận tiện thỉnh thoảng sờ trán anh, xem anh hạ sốt chưa.
Sau mười lăm phút, nhiệt độ cơ thể Tiêu Lang hạ xuống đáng kể, chỉ có điều anh vẫn chưa tỉnh dậy.
Bác sĩ đến đo nhiệt độ cho anh, thấy tình hình ổn định liền để Giang Vũ Phi tiếp tục chăm sóc anh. 
Giang Vũ Phi lấy điện thoại ra xem giờ, đã là 8 giờ rưỡi sáng.
Nhưng vẫn còn sớm so với thời gian hẹn Nguyễn Thiên Lăng, cô có thể đợi một lát rồi đi cũng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.