Đừng cựa quậy!” Tiêu Lang trầm giọng nói, ánh mắt anh nhìn cô cũng đầy bực tức.
Giang Vũ Phi kinh ngạc, anh lại dịu dàng nói: “Chân em đã sưng như vậy mà em còn không biết thương lấy mình, cẩn thận bị thương vào trong xương khớp.”
“Cảm ơn anh, nhưng tôi tự đi được.”
“Anh nói em không thể, là em không thể.” Tiêu Lang ngang ngược nói.
Giang Vũ Phi sững sờ, dù sao cô cũng không hiểu rõ con người anh.
Nhưng cô lại cảm thấy anh là một người rất ôn hòa, hiện tại thì sao, anh lại cho cô thấy sự ngang ngược.
Giang Vũ Phi cụp mắt, không thể không nghĩ về Nguyễn Thiên Lăng.
Anh chính là một người rất ngang ngược, yêu cô một cách ngang ngược, ngang ngược đến mức không ai có thể không để ý đến sự tồn tại của anh.
Cũng không biết bây giờ anh ra sao…
Tiêu Lang đưa Giang Vũ Phi vào xe, lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Bác sĩ xử lý vết thương ở chân cô, anh lại lái xe đưa cô về chỗ anh ở.
“Em không có chỗ nào để ở, vậy thì cứ ở tạm chỗ anh vài ngày.” Dừng xe, Tiêu Lang nghiêng đầu nói với cô.
Giang Vũ Phi nhìn căn biệt thự xa hoa trước mặt, lắc đầu nói: “Tôi không ở đây đâu, tôi có thể ở khách sạn.”
“Yên tâm đi, bên trong có rất nhiều người làm, không phải em sống với một mình anh.” Tiêu Lang cười nói.
“Tôi không có ý này, tôi thấy không cần phải làm phiền anh như vậy, hôm nay rất cảm ơn anh, tạm biệt.” Giang Vũ Phi tháo dây an toàn định xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576342/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.