Cho dù kiểm tra ra đứa bé là của anh, nhưng sự không tin tưởng này cũng là một sự sỉ nhục đối với Nhan Duyệt.
Nhưng bà ta không có cách nào ngăn cản anh, hơn nữa bà ta cũng cho rằng có thể làm một lần cũng được. Đưa ra kết luận chính xác, xem anh còn có thể phủ nhận đứa nhỏ này không phải là của anh hay không.
"Mẹ, không sao đâu. Chỉ là làm chút kiểm tra mà thôi, chúng ta không nói ra, người bên ngoài sẽ không biết được đâu." Nhan Duyệt vỗ nhẹ mu bàn tay mẹ mình, khẽ mỉm cười an ủi bà ta.
Mẹ Nhan Duyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (1) nói: "Mẹ chưa từng gặp đứa con gái nào ngốc ngếch như con cả, Nguyễn Thiên Lăng đối với con là thái độ gì, cũng không phải con không biết, nhưng con lại không những không so đo, còn luôn nói tốt cho nó như vậy!"
"Mẹ, Lăng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi, nhưng con tin tưởng, chỉ cần con tiếp tục đối xử chân thành với anh ấy, một ngày nào đó anh ấy nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của con."
"Đúng vậy đó, Duyệt Duyệt là một cô gái tốt như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Lăng nhà chúng tôi có thể nhìn thấy ưu điểm của con bé." Bà Nguyễn cười tủm tỉm nói, trong lòng càng thích Nhan Duyệt hơn
Mẹ Nhan Duyệt suy nghĩ cho tương lai của con gái, đương nhiên không nói xấu Nguyễn Thiên Lăng nữa.
Ông Nguyễn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái, khẽ nhíu mày: "Sao Thiên Lăng vẫn còn chưa đến?"
"Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576333/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.