Tiêu Lang đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt, cô ngẩn người hai giây mới tránh đi.
Cô không nhận ý tốt của anh, mà tự lấy khăn giấy lau.
“Cay lắm sao?” lúc ấy Tiêu Lang nhẹ giọng hỏi cô.
Phải, rất cay, cay đến mức cô muốn khóc.
Giang Vũ Phi không ăn nổi, cô ăn cay không những không ngon miệng, mà lại cay đến mức phát khóc.
Ra khỏi tiệm mì nhỏ, cô lại chẳng biết phải đi đâu.
Tiêu Lang cũng không khuyên cô lên xe, chỉ đi theo cô, cũng không khuyên cô dừng lại nữa.
Bọn họ cứ đi như vậy cả ngày, từ lúc đó đến bây giờ, Giang Vũ Phi không đi nổi nữa.
Cứ tiếp tục đi nữa, chân cô sẽ tàn phế.
Sau cuộc điện thoại của Nguyễn Thiên Lăng, cô tìm một khách sạn gần đó, thuê một căn phòng.
Tiêu Lang cũng thuê một căn phòng đối diện phòng của cô.
“Anh không nhất thiết cứ phải đi theo tôi như vậy.” Giang Vũ Phi cầm thẻ phòng, lạnh nhạt nói với anh.
Tiêu Lang cười nói: “Anh sẽ không quấy rầy em, em yên tâm đi.”
Đúng vậy, tuy anh ta cứ đi theo cô, trừ việc kéo cô đi ăn trên đường, thật sự anh ta không quấy rầy cô.
Đường không phải là của một mình cô, cô không có cách nào ngăn anh ta cứ đi theo cô, chỉ có thể để anh ta đi theo.
Bọn họ vào thang máy, đi lên phòng.
Giang Vũ Phi mở cửa phòng, sau lưng vang lên tiếng Tiêu Lang: “Vũ Phi, ngủ ngon. Hy vọng bây giờ tâm trạng em có thể tốt lên một chút.”
Giang Vũ Phi không quay đầu lại, vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576321/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.