Bà Nguyễn nói tối nay cả nhà sẽ ăn cơm cùng nhau, nhưng cô lại ngủ quên.
Điều này có thể sẽ khiến cô đắc tội với những người ở đây.
Giang Vũ Phi trừng mắt nhìn Nguyễn Thiên Lăng, lo lắng đến sắp khóc.
“Đều do anh cả, bây giờ thì hay rồi, em làm lỡ thời gian ăn tối, đều là lỗi của anh.”
Giang Vũ Phi cầm gối đánh anh vài cái, nhanh chóng xuống giường định mặc quần áo.
Đột nhiên một cánh tay từ phía sau vòng qua eo cô, kéo cô ngã xuống giường.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh làm gì vậy?” Giang Vũ Phi dùng sức gạt tay anh ra. Anh đừng khiến cô thêm rối loạn nữa có được không.
Phía sau, người đàn ông kề sát lưng cô, cằm đặt lên vai cô, dồn một phần sức nặng của thân thể lên người cô.
“Bây giờ đã là 8 giờ, thời gian ăn tối đã qua từ lâu rồi.” Nguyễn Thiên Lăng buồn cười nói.
Giang Vũ Phi suy sụp, có cảm giác nghèn nghẹn không khóc lên được.
“Đều là lỗi của anh.”
“Đúng, đều là lỗi của anh. Nhưng anh đã bảo họ chừa phần cơm lại cho em, yên tâm đi, em sẽ không bị đói đâu.”
Giang Vũ quay đầu gắt gỏng nói: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là em không xuống ăn cơm tối đúng giờ, người nhà anh sẽ trách em.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng dịu dàng cười nói: “Không trách em đâu, em làm gì cũng sẽ không có ý kiến.”
Cho nên trách em, em sẽ làm tốt hơn.
Người ta cũng có thể lấy ra xương từ trong trứng gà, Giang Vũ Phi cũng hiểu được đạo lý này. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576304/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.