“Cái này là đủ rồi.” Giang Vũ Phi cầm lấy cái hộp, mỉm cười nói: Bác gái rất tốt với em, đây là quà gặp mặt bác cho em. Bác còn nói không phản đối việc chúng ta sống với nhau.”
“Thật ư?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Bà Nguyễn đi từ phòng ngủ ra, nhẹ nhàng nói với con trai: “Con còn coi mẹ là người không thấu tình đạt lý thật hả? Con thích, làm sao mẹ nỡ bắt con từ bỏ.”
Giang Vũ Phi nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Chính bởi vì Nguyễn Thiên Lăng thích cô, cho nên dù cô đã hạ độc anh, bà Nguyễn cũng sẽ chấp nhận cô sao?
Chấp nhận như thế này sẽ khó chịu biết bao, uất ức biết bao…
“Mẹ, mẹ nghĩ được như vậy thì thật tốt quá rồi.” Nguyễn Thiên Lăng hơi cong môi, nụ cười có chút thản nhiên.
Nếu thực sự chấp nhận thì sao không đưa tờ giấy đăng ký kết hôn kia đưa cho anh?
Đương nhiên anh không tin lời mẹ anh nói.
Nụ cười của bà Nguyễn cũng có chút cứng nhắc, bà ta vội đề nghị: “Mẹ thấy không còn sớm nữa, chi bằng các con cứ ở lại đây đi.”
“Không, ở đây đông người quá, không có chỗ cho bọn con đâu.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nói.
Bà Nguyễn trừng mắt nhìn anh: “Trong nhà có thể thiếu phòng của con sao? Mẹ cũng bảo người sắp xếp phòng của Vũ Phi rồi, các con chuyển về đây, sống chung với mọi người cho vui.”
“Không cần!” Nguyễn Thiên Lăng không muốn nói nhiều, kéo Giang Vũ Phi và nói: “Chúng ta về thôi.”
Giang Vũ Phi gật đầu, tối nay cô cũng không muốn ở đây.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576288/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.