Nhan Duyệt chưa từng nghĩ tới cô ta sẽ rơi vào địa vị tủi nhục như ngày hôm nay.
Mọi chuyện không nên trở thành như thế này…
Cô ta vốn nên gả cho Nguyễn Thiên Lăng, đường đường chính chính trở thành Nguyễn gia thiếu phu nhân mới đúng.
Thế nhưng bây giờ…
"A…" Nhan Duyệt phát điên đập vỡ đèn bàn, người làm bên ngoài nghe thấy tiếng động, hết sức cẩn thận gõ cửa.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
Tiếng thiếu phu nhân này, bây giờ cô ta nghe thấy cũng thấy rất châm chọc!
Một từ “cút” mắc trong cổ họng cô ta, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.
Bây giờ thân phận của cô ta rất mập mờ, cô ta đều phải lấy lòng mỗi một người ở nơi này.
Kể cả người làm…
Nhan Duyệt đứng dậy đi ra mở cửa: "Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận va phải đồ. Lát nữa cô quét dọn phòng này một chút. Đúng rồi, phu nhân đã dậy chưa?"
"Phu nhân đã dậy rồi, đang dùng cơm ở phòng khách."
"Tôi biết rồi."
Nhan Duyệt rửa mặt đánh răng xong rồi đi xuống lầu, dưới lầu bà Nguyễn và ông Nguyễn đang dùng bữa sáng.
Nhìn thấy cô ta xuống, bà Nguyễn cười nói: "Mau tới ăn chút gì đó đi, phụ nữ mang thai buổi sáng nhất định phải ăn một ít, bằng không sẽ dễ tụt huyết áp đấy. Để mẹ bảo người làm cho con bữa sáng con thích, con ăn nhiều một chút."
"Mẹ, mẹ còn thương con hơn cả mẹ ruột con nữa." Nhan Duyệt đi đến rồi ngồi xuống, cười ngọt ngào lấy lòng bà Nguyễn.
Bà Nguyễn cười ha ha nói: "Nhìn xem, nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576279/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.