Nguyễn Thiên Lăng sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, giày cũng không đi, xuống giường đuổi theo cô.
“Vũ Phi!” Anh đuổi theo ra phòng ngủ, hành lang trống trải không một bóng người.
Nguyễn Thiên Lăng lại mau chóng chạy xuống lầu, trong phòng khách cũng không có bóng dáng cô.
“Giang Vũ Phi, em ở đâu, ra đây!”
Nguyễn Thiên Lăng tìm kiếm khắp nơi, vẫn không tìm được cô.
Giọng anh vang vọng trong phòng khách trống trải, đáp lại anh chỉ có tiếng vọng của chính anh.
Cuối cùng Nguyễn Thiên Lăng lao ra khỏi biệt thự, đứng trên đường tối đen, cũng chỉ nhìn thấy con đường trống rỗng.
“Giang Vũ Phi, em quay lại cho anh, em có nghe thấy không!” Nguyễn Thiên Lăng vừa lo lắng hét to, vừa chạy chân trần đuổi theo trên đường.
Nhưng mặc kệ tốc độ của anh nhanh cỡ nào, anh vẫn không nhìn thấy cô.
Nguyễn Thiên Lăng thở dốc từng hơi, lòng càng ngày càng khủng hoảng.
Rốt cuộc cô đi đâu?
Vì sao lại biến mất như vậy?
“Giang Vũ Phi, em ra đây, chúng ta từ từ nói chuyện...”
“Anh có thể giải thích, anh đối với em là thật lòng.”
“Giang Vũ Phi, em đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa, cho dù em chạy trốn tới chân trời góc biển anh cũng có thể tìm được em!”
Nguyễn Thiên Lăng không ngừng tìm kiếm trên đường, đêm tối rất nhanh đã biến thành ban ngày, anh vẫn đang tìm kiếm.
Anh đi qua rất nhiều nơi, thậm chí là sa mạc, cũng không tìm được cô.
Anh cứ đi như vậy, tìm kiếm.
Nhật nguyệt luân chuyển, bốn mùa biến hóa...
Sau đó từ bộ dạng trẻ tuổi tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576275/chuong-634.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.