“Vũ Phi, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu hẹn hò.” Anh nâng cằm cô lên, lời lẽ chân thành: “Từ giờ trở đi, anh là bạn trai của em, là chồng chưa cưới của em, là người đàn ông nhất định sẽ cùng em đi đến cuối cuộc đời.”
Đôi mắt Giang Vũ Phi lóe sáng, không thốt nên lời nào.
Nguyễn Thiên Lăng ép môi xuống, dịu dàng, sâu lắng, chân thành hôn cô, mang đến cho cô một sự rung động sâu sắc.
Đây cũng là lần đầu tiên cô lĩnh hội được cảm giác khi hôn.
Không, là lần đầu tiên lĩnh hội được cảm giác khi hôn trong trí nhớ của cô, quả là kỳ diệu vô cùng, có cảm giác tim đập thình thịch như người ta vẫn hay nói.
Giang Vũ Phi như người say, cảm nhận sự dịu dàng của anh, chiều chuộng của anh, thâm tình của anh.
Cô nghĩ bụng, bất kể quá khứ từng xảy ra chuyện gì, dù sao cô cũng chẳng còn nhớ gì.
Cô chỉ cần hiện tại, giờ anh rất tốt với cô, cô bị anh thu hút mất rồi, cô muốn được ở bên anh.
----
Hai người lưu luyến không nỡ kết thúc nụ hôn.
Nguyễn Thiên Lăng ôm siết lấy cô, kê cằm lên hõm vai cô, khàn giọng thì thầm: “Vũ Phi, làm sao đây...”
“Làm sao gì cơ?”
“Có hôn thế nào cũng không đủ, anh rất muốn em, làm sao đây?”
“...” Mặt Giang Vũ Phi đỏ lựng, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhưng chẳng đẩy ra được.
“Không ăn bánh kem sao?” Cô hỏi.
“Không ăn, anh muốn ăn em.”
“...” Giang Vũ Phi ngượng chín mặt, anh không thể ăn nói nghiêm túc chút sao?
“Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576258/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.