Nguyễn Thiên Lăng ngồi bên cạnh cô, kéo tấm chăn lụa mỏng phủ lên người cô, dịu dàng hỏi cô: “Mệt không? Mệt thì nhắm mắt ngủ đi.”
“Anh định giam giữ tôi ở đây mãi mãi thật sao?”
“Đương nhiên không phải.” Nguyễn Thiên Lăng lập tức phủ nhận.
Giang Vũ Phi ngồi dậy, tâm trạng kích động khó giấu được: “Vậy khi nào anh mới thả tôi? Nguyễn Thiên Lăng, tôi không hề nợ anh cái gì cả, anh không có quyền làm hại tôi!”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng thâm trầm, nhếch môi khinh thường: “Anh tốt với em như vậy, em lại bỏ thuốc anh, còn bỏ trốn. Em nợ anh quá nhiều, có lẽ cả đời này cũng không trả hết.”
“Tôi không yêu cầu anh phải tốt với tôi, tôi cũng không cần anh tốt với tôi! Vì sao anh tốt với tôi, tôi sẽ phải chấp nhận anh? Vậy thì có phải tất cả tôi đều phải chấp nhận những người đàn ông đối xử tốt với tôi không? Được, dù tôi phải chấp nhận những người đàn ông tốt với tôi, nhưng tại sao tôi phải chấp nhận anh? Người khác không làm tổn thương tôi giống như anh, tôi hoàn toàn có tư cách chấp nhận người khác chứ không chấp nhận anh!”
“Còn nữa, anh đối xử tốt với tôi sao? Lúc thích thì anh bố thí cho tôi chút tình thương, lúc không thích thì anh đối xử tàn nhẫn vô tình. Xin lỗi, tôi không bao dung đến mức quên những tổn thương anh đã gây ra cho tôi, tôi cũng sẽ không ngu ngốc đến mức chấp nhận loại đàn ông như anh!”
“Anh là kẻ không có tự trọng. Lúc tôi yêu anh thì anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576204/chuong-563.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.