Người đàn ông cười nói: “Mua gạo mua thức ăn, một mình em có thể mang về sao? Lên xe đi, anh đưa em đi, thuận tiện giúp em chở đồ.”
“Không cần…”
“Mỗi ngày anh đều tới đây ăn cơm, em cũng nên cho anh làm chút chuyện gì đi chứ, nếu không thì là anh ăn nhờ ở đậu sao.” Cung Thiếu Huân cười tà mị nói, chính là không cho phép cô từ chối sự giúp đỡ của anh ta.
Giang Vũ Phi trong lòng oán thầm, anh cũng biết anh mỗi ngày đến ăn chực là không tốt à, biết không tốt thì đừng có tới nữa.
Tựa như nhìn thấu tâm tư cô, Cung Thiếu Huân ghé sát lại gần cô, cong đôi môi mỏng đẹp đẽ lên: “Là bà mời anh đến, không tin thì em đi hỏi xem, bà em rất hoan nghênh anh đến mỗi ngày. Tiêu Vũ, nhanh lên xe, bà vẫn đang chờ chúng ta mua gạo về nấu cơm đó.”
“Tiêu Vũ, cháu và Thiếu Huân cùng đi mua gạo mua thức ăn đi, để Thiếu Huân giúp cháu mang về. Cháu đừng đi một mình, quá nặng, một mình cháu không xách nổi…” Nghe thấy bọn họ nói chuyện, bà Tiết từ trong phòng khách thò đầu ra, cười tủm tỉm thúc giục cô.
Giang Vũ Phi bất đắc dĩ ngồi lên xe moto, tay cầm vào cái giá bên trái.
Cung Thiếu Huân đội chiếc mũ bảo hiểm duy nhất lên đầu cô, nhếch môi cười đắc ý, bảo cô ngồi vững, sau đó khởi động xe rời đi.
Anh ta không đội mũ bảo hiểm, mà đưa cho Giang Vũ Phi đội. Mặc dù anh ta vô cùng tự tin với kỹ thuật lái xe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576184/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.