Chương trước
Chương sau
Người đàn ông cười nói: “Mua gạo mua thức ăn, một mình em có thể mang về sao? Lên xe đi, anh đưa em đi, thuận tiện giúp em chở đồ.”
“Không cần…”
“Mỗi ngày anh đều tới đây ăn cơm, em cũng nên cho anh làm chút chuyện gì đi chứ, nếu không thì là anh ăn nhờ ở đậu sao.” Cung Thiếu Huân cười tà mị nói, chính là không cho phép cô từ chối sự giúp đỡ của anh ta. 
Giang Vũ Phi trong lòng oán thầm, anh cũng biết anh mỗi ngày đến ăn chực là không tốt à, biết không tốt thì đừng có tới nữa.
Tựa như nhìn thấu tâm tư cô, Cung Thiếu Huân ghé sát lại gần cô, cong đôi môi mỏng đẹp đẽ lên: “Là bà mời anh đến, không tin thì em đi hỏi xem, bà em rất hoan nghênh anh đến mỗi ngày. Tiêu Vũ, nhanh lên xe, bà vẫn đang chờ chúng ta mua gạo về nấu cơm đó.”
“Tiêu Vũ, cháu và Thiếu Huân cùng đi mua gạo mua thức ăn đi, để Thiếu Huân giúp cháu mang về. Cháu đừng đi một mình, quá nặng, một mình cháu không xách nổi…” Nghe thấy bọn họ nói chuyện, bà Tiết từ trong phòng khách thò đầu ra, cười tủm tỉm thúc giục cô. 
Giang Vũ Phi bất đắc dĩ ngồi lên xe moto, tay cầm vào cái giá bên trái.
Cung Thiếu Huân đội chiếc mũ bảo hiểm duy nhất lên đầu cô, nhếch môi cười đắc ý, bảo cô ngồi vững, sau đó khởi động xe rời đi.
Anh ta không đội mũ bảo hiểm, mà đưa cho Giang Vũ Phi đội. Mặc dù anh ta vô cùng tự tin với kỹ thuật lái xe của mình, nhưng anh ta cũng không muốn để cho người phụ nữ sau lưng có bất kỳ nguy hiểm gì. 
“Tiêu Vũ, tên này của em thật hay.” Cung Thiếu Huân lái xe chạy từ từ, gió thổi tóc bay lên, tiếng nói dễ nghe bay vào tai cô.
Anh ta chưa từng nói thích cô, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm ý của anh ta.
Giang Vũ Phi khẽ thở phào một hơi. 
Cung Thiếu Huân, anh không biết Tiêu Vũ không phải tên thật của tôi. Anh cũng không biết tôi đã từng kết hôn với người khác, từng có một khoảng quá khứ.
Tôi không giống các người, không phải là người trẻ tuổi đơn thuần vui vẻ. Thế giới của các người tràn ngập nhiệt tình và vui vẻ, nhưng thế giới của tôi, sớm đã héo rũ tối tăm.
Dù tôi rất hâm mộ sự tính tự do phóng khoáng của các người, nhưng cuối cùng thì chúng ta cũng không phải người cùng một thế giới, căn bản không thể hòa nhập được với nhau. 
Nghĩ tới đây, Giang Vũ Phi di chuyển ánh mắt, nhìn biển hoa dọc bên đường, tâm trạng mới hơi tốt hơn một chút.
“Tiêu Vũ, em biết không? Xe moto của anh chưa từng chở bất cứ người nào, em là người đầu tiên ngồi lên xe của anh, cũng là người phụ nữ đầu tiên ngồi xe của anh.” Cung Thiếu Huân quay đầu lại, đôi mắt đen láy liếc nhìn cô một cái, hy vọng khiến cô hiểu tâm ý của anh ta qua phương thức thổ lộ gián tiếp này.
Giang Vũ Phi mím môi không nói, cô không giỏi ăn nói, không biết nên nói gì mới chính xác. 
Lúc này, điện thoại của cô vang lên, có người gửi tin nhắn cho cô.
Người biết số điện thoại của cô chỉ có Tiêu Lang và bà Tiết, người biết gửi tin nhắn cho cô, cũng chỉ có Tiêu Lang.
Giang Vũ Phi lấy điện thoại di động ra, quả nhiên là Tiêu Lang gửi tin nhắn cho cô. 
Cô mở tin nhắn ra, bên trong là một đoạn tin tức được copy lại.
Nội dung tin tức không nhiều, nhưng rất quan trọng đối với cô.
Hóa ra mẹ Nguyễn Thiên Lăng đón Nhan Duyệt đến khu nhà của Nguyễn gia, cũng thừa nhận với bên ngoài Nhan Duyệt chính là vợ của Nguyễn Thiên Lăng. 
Mặc dù Nguyễn Thiên Lăng không phát biểu bất cứ lời nào nhưng thái độ của mẹ anh ta, không phải cũng đại diện cho thái độ của anh ta sao?
Giang Vũ Phi cho là mình sẽ rất vui, kết quả tâm trạng của cô rất bình tĩnh, chỉ là âm thầm thở phào một hơi.
Nguyễn Thiên Lăng nhất định là rất hận cô chạy trốn, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn Nhan Duyệt. 
Như vậy là tốt nhất, anh ta lựa chọn Nhan Duyệt, sẽ buông tha cho cô, quên đi cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.