Chương trước
Chương sau
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt nắm đấm lần nữa: “Con nói đưa cho con!”
“Không đưa!”
“Mẹ, mẹ đừng ép con!” 
Thực ra bà Nguyễn cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, thái độ của bà ta kiên định nói: “Sao nào, mẹ không đưa cho con, con còn có thể ra tay với cả mẹ sao?”
Anh không thể ra tay với bà, anh cũng không có cách nào tiếp tục tin tưởng ba mẹ - người thân cận nhất của mình được nữa.
Ngay cả ba mẹ cũng gài bẫy anh như vậy, anh còn có thể tin tưởng ai? 
“Mẹ, nếu như mẹ kiên quyết không đưa cho con, mẹ sẽ phá hủy địa vị của mình trong lòng con trai mẹ.”
Sắc mặt bà Nguyễn trắng bệch, toàn thân đều khẽ run lên.
Bà ta không muốn gây lộn với con trai, nhưng bà ta làm như vậy cũng là vì tốt cho anh. 
“Thiên Lăng, mẹ thật sự là muốn tốt cho con, vì sao con không thể hiểu nỗi khổ tâm của người mẹ này chứ?”
Trong mắt bà Nguyễn lập tức trào ra nước mắt, ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hung ác lạnh leo, anh cũng không tiếp tục ở lại thêm nữa.
Anh nhấc chân đi nhanh ra ngoài, bà Nguyễn hoảng hốt gọi anh, anh cũng không quan tâm. 
Nguyễn Thiên Lăng ngồi vào trong xe, lái xe chạy trên đường rất nhanh.
Anh chạy rất lâu mới tùy ý dừng xe lại một chỗ.
Điện thoại của anh vẫn luôn đổ chuông, là bà Nguyễn gọi tới, anh vẫn không nghe, điện thoại cứ đổ chuông mãi. 
Cuối cùng anh vẫn nhận điện thoại, mặt không biểu cảm.
“Thiên Lăng, con đi đâu? Ngày mai mẹ sẽ đưa Duyệt Duyệt về nhà, các con có thể tạm thời không lĩnh chứng nhận, nhưng thân phận của con bé sau này chính là con dâu Nguyễn gia chúng ta. Mẹ tạm thời không ép con và con bé đi đăng ký, chờ con nghĩ thông suốt rồi đi, được không?”
Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh cúp điện thoại, không mở miệng nói một câu nào. 
Mẹ làm như vậy còn không phải là đang ép anh sao.
Đón Nhan Duyệt đến Nguyễn gia, thực ra chính là gián tiếp thừa nhận với bên ngoài rằng cô ta chính là vợ anh. Bọn họ đã đính hôn, hiện tại cô ta còn có thai, nói không chừng đứa bé đó cũng là con của anh.
Mẹ anh muốn đưa Nhan Duyệt về nhà, người ngoài không cho rằng cô ta là vợ anh mới lạ. 
Anh có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích được.
Nguyễn Thiên Lăng lại càng muốn cười lạnh, cười nhạo.
Mẹ ép anh đến nước này, anh còn có thể làm gì? 
Được, bọn họ muốn nhận Nhan Duyệt thì nhận đi, cả đời anh cũng không đồng ý đăng ký kết hôn với cô ta, cô ta cũng sẽ danh bất chính ngôn bất thuận cả đời!
Về phần đứa con trong bụng cô ta, sau khi sinh ra tốt nhất nên là con của anh, nếu không phải, Nhan Duyệt, ba mẹ anh đều sẽ sẽ phải trả một cái giá rất đắt vì hành vi hôm nay!
Đến lúc đó, xem bọn họ giải thích tất cả chuyện này như thế nào, xem bọn họ xử lý cục diện rối rắm này như thế nào! 
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay lái, một mình ngồi yên rất lâu.
“Cộc cộc cộc…” Có người gõ cửa sổ xe nhiều lần, anh mới lấy lại tinh thần, quay đầu sang.
Đứng bên ngoài xe là Tôn Hạo và Vương Đại Trân, họ đang mừng rỡ nhìn anh. 
“Anh rể, mở cửa!” Tôn Hạo lại gõ gõ cửa, Nguyễn Thiên Lăng hạ cửa sổ xe xuống, Tôn Hạo nhoài người về phía trước, cười hì hì hỏi: “Anh rể, chị em đâu?”
Nguyễn Thiên Lăng mím môi, không biết nên trả lời như thế nào.
“Thiên Lăng, con làm gì ở đây?” Vương Đại Trân kéo Tôn Hạo xuống, cười hỏi anh. 
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới phát hiện, anh chạy xe đến gần nhà mẹ đẻ của Giang Vũ Phi.
“Con có chút việc ở đây.”
“Ồ, gần đây Vũ Phi khỏe không? Mẹ gọi điện thoại nhưng không có người nghe máy, cũng rất lâu rồi không gặp con bé.” 
“Cô ấy không liên lạc với mọi người sao?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại.
Vương Đại Trân sững sờ: “Không có. Con bé làm sao?”
Người phụ nữ đó lại nhẫn tâm đến mức này, đến cả mẹ ruột mà cô cũng không liên lạc. 
Vì thoát khỏi anh, cô thật sự đã hi sinh rất nhiều ha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.