Đôi mắt anh chỉ có sự lạnh lẽo không hơi ấm, vốn dĩ anh đã cho người khác cảm giác anh cao cao tại thượng, cảm giác rất khó đến gần được.
Bây giờ bộ dạng anh như vậy, người khác càng không dám đến gần, ngay cả bà Nguyễn nói chuyện với anh cũng phải hết sức cẩn thận.
“Con chưa từng nói con muốn kết hôn.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt từ chối. Đây không phải lần đầu tiên Nhan Duyệt bị anh từ chối thẳng thừng, nhưng cô ta cũng không còn cảm thấy nhục nhã xấu hổ nữa.
Có đôi khi, con người sinh ra không muốn bị coi thường, nhưng dần dần cũng quen với việc bị coi thường.
Cô ta nhếch miệng, thầm cười mỉa mai trong lòng, trên mặt vẫn tỏ vẻ tủi thân, xấu hổ.
Bà Nguyễn liếc nhìn cô ta một cái, vội nháy mắt với Nguyễn Thiên Lăng: “Thiên Lăng, Duyệt Duyệt mang thai cũng gần ba tháng rồi, thêm một, hai tháng nữa bụng sẽ to ra, các con nhanh chóng cử hành hôn lễ đi, dù sao sớm hay muộn cũng phải làm.”
Câu nói cuối của bà Nguyễn còn có ý sâu xa khác, nhưng mà tâm tư Nguyễn Thiên Lăng không có ở đây, cho nên cũng không nghe ra.
“Sợ bụng to xấu hổ, thì tự đi tìm người đàn ông khác mà cưới.” Anh lạnh lùng ném lại một câu vô tình, sau đó đi ra khỏi phòng khách.
“Thiên Lăng, con thật quá đáng, sao con có thể nói ra những lời như thế được. Có phải trong lòng con vẫn còn đang nghĩ đến Giang Vũ Phi không, con đứng lại cho mẹ, có nghe thấy không...”
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576170/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.