Chương trước
Chương sau
Lúc ấy Nguyễn Thiên Lăng vội vã chạy về nhà, bà ta gọi anh mấy tiếng mà anh đều không nghe thấy.
Bà ta rất nghi hoặc nên đi theo muốn xem là chuyện gì đã xảy ra, kết quả đã nghe lén được nội dung cuộc nói chuyện của hai ông cháu bọn họ.
Hóa ra lúc ấy Nguyễn Thiên Lăng cũng không ly hôn với Giang Vũ Phi, là ly hôn giả, về sau mới là thật. 
Đến chuyện ly hôn giả như vậy mà ba chồng cũng có thể làm được, như vậy thì…
Trong mắt bà Nguyễn lóe lên một chút toan tính, có lẽ đây là lúc mà bà ta nên nhẫn tâm rồi. Vì suy nghĩ cho tương lai của con trai, người làm mẹ như bà ta nhất định phải giúp nó một tay mới được.
Bởi vì được phát hiện kịp thời cho nên Nguyễn Thiên Lăng trúng độc không nặng lắm. Sau khi rửa ruột xong, anh được đẩy đến phòng bệnh VIP. 
Tác dụng gây mê còn chưa hết, anh vẫn còn trong cơn mê ngủ, chưa tỉnh lại.
Bà Nguyễn cầm lấy ngón tay cái của Nguyễn Thiên Lăng, nhấn lên hộp mực đóng dấu màu đỏ, sau đó lại ấn ngón tay anh lên trên một tờ giấy thỏa thuận kết hôn…
Trực thăng chở Giang Vũ Phi đến một thị trấn nhỏ xinh đẹp ở thành phố D, ở đây nổi tiếng là nơi trồng các loại hoa, hầu như nhà nào cũng trồng hoa tươi, bán đi khắp nơi trên cả nước. 
Chiếc xe con màu đen dừng lại trước một căn nhà lầu có hai tầng, cửa xe mở ra, Giang Vũ Phi cầm theo túi xách bước ra.
Tiêu Lang đi ra từ bên kia, đến bên cạnh cô nói: “Nơi này là chỗ dừng chân mà anh sắp xếp cho em. Gia đình này chỉ có một bà lão 67 tuổi, bà ấy có vườn hoa của riêng mình, sau này em sống cùng bà ấy, anh đã chào hỏi bà ấy rồi…”
Anh vừa dứt lời, cửa nhà mở ra, một bà lão tinh thần quắc thước vừa cười vừa đi tới. 
“Tiêu tiên sinh tới rồi à, đây là em gái Tiêu Vũ của cậu đúng không?”
Tiêu Lang vừa cười vừa gật đầu: “Bà Tiết, sau này nhờ bà chăm sóc em gái của cháu.”
“Không có vấn đề gì, tôi sống một mình rất cô đơn, không có nhiều bạn. Cô Tiêu, từ nay về sau đây chính là nhà của cô, nếu không chê thì cô có thể nhận tôi làm bà nội của cô.” 
Ngay lập tức Giang Vũ Phi đã rất thích bà lão nhiệt tình cởi mở này.
Cô nhìn vào khoảng sân nhỏ, hai bên sân trồng rất nhiều cây cối xanh nhạt, còn có bồn hoa vừa mới xây.
Dưới ánh nắng tươi đẹp, không khí mang theo mùi đất cùng với hương thơm của hoa tươi, đây là một nơi rất đẹp. 
Cô rất thích nơi này, cũng tin rằng ở nơi này sẽ có cuộc sống mới chỉ thuộc về cô.
---
Đến tối Nguyễn Thiên Lăng mới tỉnh lại. 
Anh mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, còn Nhan Duyệt thì đang canh ở bên giường, một tay cô ta chống đầu, mệt mỏi ngủ gà ngủ gật.
Cái cằm trượt khỏi lòng bàn tay, Nhan Duyệt mơ màng tỉnh lại, chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Nguyễn Thiên Lăng.
“Lăng, anh tỉnh rồi, có muốn em gọi bác sĩ không?” 
Trong mắt Nguyễn Thiên Lăng tràn đầy nghi hoặc, tại sao anh lại nhập viện.
“Lăng, anh bị người ta bỏ thuốc mê, may mà cấp cứu kịp thời nên không có gì nguy hiểm. Bác gái nghỉ ngơi ở phòng bên ngoài, em đi gọi bác ấy tới ngay.”
Nhan Duyệt đứng dậy đi đến phòng nghỉ gọi bà Nguyễn, quyết định ném tất cả cho bà ta giải quyết. 
Bà Nguyễn vừa đi vào, Nguyễn Thiên Lăng liền hỏi bà ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Còn không phải là do Giang Vũ Phi làm sao!” Sắc mặt bà Nguyễn thật không tốt, hận Giang Vũ Phi dám mưu hại con trai bà ta, lại tức giận con trai không có chí khí.
Qua lời thuật lại đầy phẫn hận của mẹ, Nguyễn Thiên Lăng đã hiểu ra chân tướng của sự việc. 
Anh yên lặng nhìn trần nhà, trong lòng không biết là đau đớn hay là hận.
Giang Vũ Phi lại bỏ trốn!
Cô lại bỏ thuốc với anh! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.