Chương trước
Chương sau
“Nhưng nếu chỉ có họ cứu được tôi thì sao?”
“Nếu đến anh còn không cứu được em, 110 càng không thể cứu được em.”
“…” Anh có thể đừng kiêu căng như thế không? 
Giang Vũ Phi thật đau đầu, Nguyễn Thiên Lăng kiêu căng đến mức không ai bì kịp. Vậy nhưng cô cũng đã quen với tính cách đó của anh rồi.
“Không có gì, tôi cúp máy đây.” Cô lạnh nhạt tắt điện thoại, lập tức cảm thấy rất chán nản.
Cô còn tưởng có điện thoại thì sẽ có thể liên hệ với thế giới bên ngoài, nhưng cô đã lầm, Nguyễn Thiên Lăng căn bản là sẽ không cho cô cơ hội như vậy. 
Cũng may hôm nay cô nhận chiếc điện thoại Tiêu Lang cho, chiếc điện thoại đó là một bí mật, một hy vọng.
Nhan Duyệt đi từ trong bệnh viện ra, cô ta mở cửa xe, vừa ngồi vào thì cửa xe bên ghế phụ bị mở ra, có một người ngồi vào trong xe.
“Anh lên xe làm gì?” Nhan Duyệt nhíu mày hỏi. 
Cô ta nhìn quanh, sợ có người nhìn thấy cảnh này.
Cừu Dịch Bách (Ken) kẽ nhếch mép, để lộ ra một đường cong đầy mỉa mai: “Ở đây làm gì có ai biết em.”
“Xuống đi, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?” 
“Sao anh phải sợ người ta nhìn thấy? Bị người ta nhìn thấy, em cứ nói anh là bạn của em.” Cừu Dịch Bách ngồi vững chãi, không có ý định xuống xe: “Lái xe đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Nhan Duyệt nắm chặt vô lăng, cô ta biết không thỏa mãn người này, anh ta sẽ không dừng tay.
Cô ta kéo cửa kính xe lên, nổ máy rời đi. 
Cừu Dịch Bách cầm lấy túi sách của cô ta, lục tìm bên trong một tở kết quả kiểm tra và hình siêu âm, nhìn kỹ rồi nói: “Xem ra đứa trẻ phát triển rất khỏe mạnh.”
“Rất khỏe mạnh thì sao, Nguyễn Thiên Lăng không muốn nhận đứa bé này, nó có phát triển tốt cũng không có ích gì.” Nhan Duyệt nói với vẻ không vui, trong giọng nói có sự oán hận không đè nén được.
Cừu Bách Dịch liếc nhìn cô ta một cái, nói: “Chắc là anh ta nghi ngờ đứa bé không phải của anh ta.” 
“Không phải của anh ta thì là của ai!” Nhan Duyệt càng nói càng tức giận: “Lát nữa anh tự ăn cơm trước đi, đừng có tìm tôi nữa! Giao hẹn của tôi và anh đã là qua rồi, đã nói hết thời hạn thì sẽ đường ai nấy đi rồi.”
Người đàn ông nhếch môi cười nhạt: “Nhưng anh không nỡ bỏ em. Em yêu, bây giờ chúng ta đến khách sạn đi, rất lâu rồi không được ôm em.”
“Anh thôi đi!” Sắc mặt Nhan Duyệt tái mét: “Hiện giờ tôi đang mang thai, tốt nhất anh đừng đụng vào tôi, anh cũng đừng tìm tôi nữa, không thì đừng trách tôi không khách khí với anh!” 
“Em luôn uy hiếp anh, nhưng em vẫn không nỡ ra tay với anh, cho thấy trong lòng em vẫn còn có anh.” Cừu Dịch Bách cười tà mị nói.
Ánh mắt của Nhan Duyệt lạnh băng, cô ta giữ lại mạng của anh ta, đơn giản vì lo lắng có một ngày bệnh tình lại tái phát, không có người điều trị cho cô ta mà thôi.
Nếu không phải anh ta có thể trị khỏi bệnh cho cô ta, cô ta đã sớm giết anh ta rồi. 
“Đến khách sạn.” Cừu Dịch Bách bỗng thu lại nụ cười, nói một cách chắc nịch.
Nhan Duyệt đành cắn răng lái xe vào khách sạn.
Bọn họ thuê một phòng, Cừu Dịch Bách ôm lấy người cô ta ngã lên chiếc giường lớn xa hoa. 
----
Do anh ta quá nhiệt tình, Nhan Duyệt nhanh chóng có cảm giác, cô ta ôm lấy cổ anh ta, cơ thể mềm mại cong lên phối hợp với Cừu Dịch Bách, muốn nhiều hơn thế.
“Em nhìn em xem, lúc nào cũng nói không cần anh, nhưng mỗi lần như vậy đều nhiệt tình như lửa. Em yêu, cơ thể em là thành thật nhất, anh yêu cơ thể của em nhất.” 
Người đàn ông không ngừng nói những lời khiến người nghe cảm thấy đỏ mặt xấu hổ, trong lòng Nhan Duyệt lại vừa cảm thấy sung sướng vừa có cảm thấy xấu hổ.
Nếu không phải do Nguyễn Thiên Lăng chưa từng đụng vào cô ta, cô ta cũng sẽ không sa đọa như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.