“Nhưng nếu chỉ có họ cứu được tôi thì sao?”
“Nếu đến anh còn không cứu được em, 110 càng không thể cứu được em.”
“…” Anh có thể đừng kiêu căng như thế không?
Giang Vũ Phi thật đau đầu, Nguyễn Thiên Lăng kiêu căng đến mức không ai bì kịp. Vậy nhưng cô cũng đã quen với tính cách đó của anh rồi.
“Không có gì, tôi cúp máy đây.” Cô lạnh nhạt tắt điện thoại, lập tức cảm thấy rất chán nản.
Cô còn tưởng có điện thoại thì sẽ có thể liên hệ với thế giới bên ngoài, nhưng cô đã lầm, Nguyễn Thiên Lăng căn bản là sẽ không cho cô cơ hội như vậy.
Cũng may hôm nay cô nhận chiếc điện thoại Tiêu Lang cho, chiếc điện thoại đó là một bí mật, một hy vọng.
Nhan Duyệt đi từ trong bệnh viện ra, cô ta mở cửa xe, vừa ngồi vào thì cửa xe bên ghế phụ bị mở ra, có một người ngồi vào trong xe.
“Anh lên xe làm gì?” Nhan Duyệt nhíu mày hỏi.
Cô ta nhìn quanh, sợ có người nhìn thấy cảnh này.
Cừu Dịch Bách (Ken) kẽ nhếch mép, để lộ ra một đường cong đầy mỉa mai: “Ở đây làm gì có ai biết em.”
“Xuống đi, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?”
“Sao anh phải sợ người ta nhìn thấy? Bị người ta nhìn thấy, em cứ nói anh là bạn của em.” Cừu Dịch Bách ngồi vững chãi, không có ý định xuống xe: “Lái xe đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Nhan Duyệt nắm chặt vô lăng, cô ta biết không thỏa mãn người này, anh ta sẽ không dừng tay.
Cô ta kéo cửa kính xe lên, nổ máy rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576154/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.