Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!
Giang Vũ Phi há miệng, nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Cô lại thử mở miệng, vẫn không nói ra được lời nào.
Nguyễn Thiên Lăng phát hiện ra cô không bình thường, hai đầu lông mày anh hơi nhíu lại: "Cổ họng làm sao vậy?"
Sao không phát ra được tiếng nào vậy?
Giang Vũ Phi kêu a a, chỉ có một chút tiếng vang rất nhỏ, yếu ớt giống như tiếng thở ra hít vào vậy.
"Không nói ra được?" Nguyễn Thiên Lăng căng thẳng nâng người cô dậy, mắt chăm chú nhìn miệng cô mở ra.
Giang Vũ Phi càng không nói ra lời lại càng sốt ruột, càng sốt ruột lại càng không nói ra được lời nào.
Nguyễn Thiên Lăng lo lắng có lẽ dây thanh quản của cô đã bị tổn thương. Anh tìm áo khoác mặc lên cho cô, sau đó bế cô đi xuống dưới lầu, lái xe đưa cô đi bệnh viện.
Đến bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra cho cô, nói cổ họng của cô không bị thương gì hết, vẫn có thể phát ra âm thanh. Còn về phần vì sao cô không thể nói ra được tiếng nào, có lẽ là do vấn đề tâm lý tác động, có lẽ chờ hai ngày nữa là có thể nói được.
"Lỡ như có vấn đề thì sao?" Nguyễn Thiên Lăng trầm giọng hỏi lại, anh không chấp nhận đáp án lập lờ nước đôi như thế này. Anh muốn bác sĩ có câu trả lời chắc chắn, chứ không phải mấy lời đại loại như “có lẽ”, “nên”.
"Không đâu, dây thanh của cô ấy không có tổn thương gì cả, nhất định có thể nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576127/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.